Khi tháng Chín vừa khép lại, mùa Thu như một nhạc công lặng lẽ đặt tay lên phím đàn của đất trời. Không vội vàng, không ồn ào, nàng chỉ để gió nhẹ luồn qua kẽ lá, để trăng soi nghiêng trên mặt hồ phẳng lặng, để sương ủ mềm trên cỏ non. Và chính trong nhịp điệu dịu dàng ấy, lòng người bỗng chao nghiêng, khẽ rung động như nghe một bản nhạc vừa quen vừa mới, bản nhạc chỉ có thể cất lên khi mùa Thu gõ nhịp.
Mùa Thu gõ nhịp
Thu chớm về cho gió nhẹ đưa,
Trăng nghiêng soi bóng ngát hương thừa.
Lá vàng lả tả buông màu nhớ,
Dệt mộng thi nhân mấy áng thơ.
Mặt nước trong veo gợn ánh ngà,
Nai vàng ngơ ngác ngắm trăng sa.
Heo may chợt thổi hồn rung cảm,
Xào xạc bên thềm tiếng lá qua.
Dáng liễu buông rèm phủ lối xưa,
Sương giăng ngập lối bóng trăng thưa.
Người thơ khẽ viết lời thu đến,
Vẽ mảnh tình non ánh gió đưa.
Người ngồi bên hiên lặng lắng nghe,
Sương giăng phơ phất phủ bờ tre.
Tiếng lòng thổn thức theo mùa mới,
Khẽ chạm bàn tay dệt mộng thề.
Thu đến gieo vào một nét thương,
Mây trôi chậm rãi vẽ bên đường.
Hồn ai còn ngẩn ngơ theo gió,
Lưu dấu ngàn năm bản nhạc vương.
Mùa Thu đi qua không để lại tiếng động, chỉ để lại những xao xuyến mơ hồ trong tâm hồn người. Mỗi chiếc lá rơi, mỗi làn gió heo may, mỗi ánh trăng nghiêng đều trở thành một nhịp ngân, nối dài bản nhạc của trời đất và lòng người. Ai đa cảm sẽ tìm thấy trong đó nỗi nhớ, niềm thương; ai trầm lắng sẽ nghe ra tiếng thì thầm của tâm hồn. Và rồi, giữa muôn đời xuôi ngược, bản nhạc Thu vẫn còn gõ nhịp, ngân vang mãi trong trái tim người yêu thơ.
No comments:
Post a Comment