Một sáng thứ Bảy năm 2001 thật đẹp trời, Hoà rời Dallas xuôi về Houston thăm vài người bạn đã hẹn trước. Trên xa lộ I-45, Hoà điều khiển xe bon bon lướt đi, vừa chạy vừa nghe nhạc, mong cho đoạn đường sớm thu ngắn lại. Trời xanh trong vắt, nắng ấm xuyên qua ô cửa, trải lên ghế xe những vệt vàng dịu nhẹ, khiến Hoà thấy lòng thật thư thái và tràn đầy sinh khí.
Đang mải mê theo điệu nhạc, Hoà bất ngờ giảm ga khi thấy bên đường có một chiếc xe dừng lại, có vẻ như chết máy. Khi Hoà chậm chạp đi qua, thoáng thấy bóng dáng một cô gái, Hoà quyết định dừng xe lại để xem có cần sự giúp đỡ gì không.
Hoà bước xuống xe và tiến lại gần, hỏi:
"Xe cô gặp trục trặc gì phải không? Nếu có thể giúp được, tôi sẽ giúp."
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn Hoà, mỉm cười và nói bằng giọng nhẹ nhàng:
"Xe của tôi hình như bị hỏng động cơ, tôi không biết làm sao nữa." Cô gái ấy là người Việt Nam, có vẻ bối rối nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
"Chào cô, tôi là Hoà," Hoà giới thiệu, "Tôi cũng là người Việt Nam. Nếu cô cần giúp, tôi sẵn lòng."
Cô gái mỉm cười đáp lại:
"Em là Thư. Em đang trên đường từ trường Baylor về nhà ở Houston. Xe đột nhiên chết máy, em cũng không biết phải làm sao."
Hoà nở một nụ cười ấm áp, cảm thấy như vừa gặp một người quen cũ từ kiếp nào,
"Rất vui được gặp cô, Thư. Tôi sẽ gọi xe kéo giúp cô nhé. Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Trong lúc chờ xe kéo tới, Hoà và Thư ngồi trên xe Hoà và bắt đầu trò chuyện. Hoá ra Thư là sinh viên ngành Y tại trường Baylor, đang trên đường về nhà nghỉ cuối tuần. Cả hai trò chuyện rất vui vẻ và thoải mái như thể đã quen nhau từ lâu. Hoà giới thiệu mình là kỹ sư hóa chất cho động cơ máy bay, làm việc cho một công ty lớn ở Dallas. Thư thích thú nghe những câu chuyện về công việc của Hoà, và Hoà cũng rất ấn tượng với hành trình học tập và ước mơ của Thư trong ngành Y.
Xe kéo tới và Thư cảm ơn Hoà rối rít vì sự giúp đỡ nhiệt tình,
"Anh thật tốt bụng, em không biết phải cảm ơn anh sao cho đủ," Thư nói với nụ cười rạng rỡ.
"Không có gì đâu Thư, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà," Hoà đáp, "Đặc biệt là người Việt mình, xa quê nhà lại càng nên hỗ trợ nhau."
Gió sớm ngân câu nhạc thoáng qua,
Xe dừng, duyên lạ gọi tên ta,
Nụ cười cô gái nghiêng trời biếc,
Một phút đâu ngờ hóa thiết tha.
Trước khi chia tay, Hoà và Thư trao đổi số điện thoại và hẹn nhau một ngày nào đó sẽ gặp lại. Hoà lên xe tiếp tục hành trình đến Houston, nhưng cảm giác ấm áp từ cuộc gặp gỡ bất ngờ này vẫn còn lan tỏa trong lòng.
Trên con đường dài, Hoà nhận ra đôi khi những khoảnh khắc tình cờ lại mang đến những niềm vui và sự kết nối đầy ý nghĩa. Cuộc sống là vậy, có những người bạn không hẹn mà gặp, để rồi tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ, giản dị nhưng thật khó quên.
Những ngày sau đó, Hoà và Thư thường xuyên nhắn tin, gọi điện chia sẻ với nhau về những câu chuyện hàng ngày. Hoà kể về công việc của một kỹ sư hóa chất cho động cơ máy bay, những thử thách và niềm vui trong công việc. Thư lại chia sẻ về những buổi học vất vả nhưng đầy đam mê tại trường Y, những khoảnh khắc áp lực nhưng cũng đầy hy vọng khi cô mơ ước trở thành bác sĩ giỏi.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, họ dần trở thành chỗ dựa tinh thần cho nhau. Những câu chuyện dài dường như không có hồi kết, từ công việc, học hành, đến những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Sự đồng điệu trong tâm hồn giúp Hoà và Thư ngày càng gần gũi hơn. Họ nhận ra rằng sự quan tâm chân thành của đối phương đã dần biến thành những cảm xúc khó tả, nảy nở thành tình cảm mà cả hai đều trân trọng.
Không chỉ dừng lại ở những tin nhắn và cuộc gọi, Hoà và Thư bắt đầu thường xuyên gặp nhau. Những buổi cà phê dịp cuối tuần, những lần dạo chơi quanh thành phố, hay những bữa tối ấm cúng nơi quán ăn nhỏ giữa lòng Houston đều trở thành những kỷ niệm ngọt ngào. Hoà luôn là người đàn ông điềm tĩnh, biết lắng nghe và thấu hiểu, Thư lại là cô gái trẻ trung, năng động và đầy nhiệt huyết. Sự khác biệt của họ như mảnh ghép hoàn hảo, bổ sung cho nhau một cách kỳ diệu.

No comments:
Post a Comment