Có những mối quan hệ bước vào đời ta rất nhẹ, nhưng lại ở lại thật lâu. Có những ánh mắt chỉ lướt qua một thoáng, vậy mà đến tận bây giờ ta vẫn còn nhớ. Và có những người, dù chẳng còn song hành, vẫn để lại trong tim ta một khoảng trống khó gọi tên. Người đời bảo đó là duyên, hợp duyên thì gặp, hết duyên thì rời. Nhưng riêng ta vẫn luôn tin rằng: ta còn nợ nhau.
Có lẽ là nợ từ kiếp trước. Một lời hứa chưa tròn, một cái nắm tay chưa kịp giữ, hay một giọt nước mắt rơi đúng lúc ta quay lưng. Cái nợ ấy không phải tiền tài, càng không phải vật chất. Nó nhẹ như gió, mỏng như mây, nhưng sâu như vết hằn trong ký ức. Đôi khi tưởng đã quên, nhưng chỉ cần một bài hát quen, một màu trời cũ, tự nhiên tim lại nhói như bị đánh thức.
Và lạ lùng thay, có những người tuy không còn song hành, nhưng vẫn lo lắng cho nhau từng ngày. Vẫn dõi theo nhau trong thầm lặng. Vẫn mong người kia khỏe trước mình, bình an trước mình, hạnh phúc trước mình. Họ quan tâm theo cách rất riêng không ràng buộc, không đòi hỏi, không lên tiếng. Cứ âm thầm như thế, như một thói quen mà chính họ cũng chẳng giải thích được. Có lẽ vì nợ chưa trả xong, hoặc vì yêu thương vẫn còn nguyên đó, chỉ là không thể đặt cạnh nhau mà sống.
Ta gặp lại nhau có khi trong đời thật, có khi chỉ trong giấc mơ để trả nhau vài câu nói lấp lửng, trả vài cái nhìn còn dang dở, trả vài nỗi nhớ chưa yên. Mỗi lần gặp, lòng vừa vui vừa buồn. Vui vì giữa muôn người vẫn nhận ra nhau. Buồn vì hiểu rằng kiếp này, cách trả nợ của ta chỉ là… mỉm cười rồi bước tiếp.
Có những món nợ ta trả bằng sự bao dung. Có món nợ trả bằng sự im lặng. Có món nợ trả bằng việc buông tay đúng lúc để cả hai được bình an. Khi trả xong, chẳng có tờ giấy nợ nào được xé. Chỉ có trái tim nhẹ hơn đôi chút.

No comments:
Post a Comment