“Đàn bà là những…” không phải để kể công, cũng không nhằm ca tụng ồn ào. Đây chỉ là một lát cắt nhỏ của đời sống đàn bà, nơi vẻ đẹp không nằm ở son phấn hay thanh xuân, mà ở sự bền bỉ, nhẫn nại và hy sinh thầm lặng. Mỗi câu chữ là một ánh nhìn chậm, nhìn vào những điều rất quen nhưng thường bị xem là hiển nhiên. Đàn bà đi qua đời bằng yêu thương, bằng trách nhiệm, bằng sức chịu đựng mềm mại mà dai dẳng, để lại phía sau một dáng hình lặng lẽ nhưng không bao giờ phai.
Đàn bà là những sinh thể đi qua đời bằng cả yêu thương lẫn chịu đựng. Họ không ồn ào nói về nỗi đau, nhưng mỗi nếp nhăn trên khóe mắt đều là một câu chuyện dài. Đàn bà sống bằng cảm xúc, nhưng không yếu đuối như thiên hạ vẫn tưởng. Chỉ là họ quen chọn im lặng thay cho than thở, quen tự vá víu trái tim mỗi khi bị cuộc đời làm trầy xước.
Đàn bà là những người mang trong mình rất nhiều vai diễn. Ngoài xã hội, họ có thể cứng cỏi, tỉnh táo và lý trí. Về nhà, họ lại trở thành người phụ nữ bình thường, lo bữa cơm, giấc ngủ, sức khỏe của người khác trước cả bản thân mình. Có những hôm mệt rã rời, chỉ mong được nằm yên, nhưng vẫn gượng dậy vì chữ “trách nhiệm” đã ăn sâu vào máu.
Đàn bà cũng là những người dễ tin nhất, và vì thế thường đau nhiều nhất. Họ tin vào ánh mắt, tin vào lời hứa, tin rằng chân thành rồi sẽ đổi được chân thành. Khi niềm tin vỡ, đàn bà không ầm ĩ đòi lại công bằng. Họ lặng lẽ buồn, lặng lẽ rút lui, mang theo những ký ức từng rất đẹp để chôn sâu trong lòng. Đến một ngày, nhìn lại, họ chỉ mỉm cười, không cần oán trách nữa.
Đàn bà càng đi qua nhiều bão giông càng trở nên trầm tĩnh. Họ học cách yêu bản thân mình hơn, biết từ chối những điều không xứng đáng, biết đặt giới hạn cho lòng tốt. Họ không còn cần ai đó phải hiểu hết mình, chỉ cần không làm tổn thương là đủ. Sự dịu dàng lúc này không phải là yếu mềm, mà là một dạng sức mạnh đã được tôi luyện.
Đàn bà đẹp nhất khi sống đúng với mình. Không cần trẻ mãi, không cần hoàn hảo. Chỉ cần tâm an, lòng sáng, bước đi vững vàng trong cuộc đời đã nhiều lần thử thách họ. Đàn bà, suy cho cùng, là những đóa hoa không khoe sắc ồn ào, nhưng hễ đã nở thì rất lâu tàn.
Đàn bà là những…
Đàn bà gánh nặng chữ tình thương,
Lặng lẽ hy sinh giữ nếp đường,
Ngoại thế cương cường tâm vẫn nhẫn,
Gia môn tần tảo nghĩa còn vương ,
Tháng năm hằn dấu vai gầy mỏi,
Sương nắng tôi bồi nết thuận lương,
Qua hết bể dâu lòng lắng lại,
Thanh tâm soi tỏ kiếp đời thường.
Bài thơ khép lại, nhưng câu chuyện về đàn bà thì chưa bao giờ có điểm dừng. Bởi đàn bà không chỉ hiện diện trong thơ, mà hiện diện trong mỗi mái nhà, mỗi bữa cơm, mỗi đời người. Nếu có điều gì còn đọng lại, ấy là mong người đọc biết chậm một chút, nhìn sâu một chút, để trân quý hơn những người phụ nữ quanh mình khi họ còn đang lặng lẽ hiện hữu.

No comments:
Post a Comment