Friday, December 5, 2025

CHUYỆN TÌNH THÁNG 12 - TÌNH YÊU GIÁNG SINH

Trong một buổi chiều tháng mười, khi hoàng hôn còn vương trên những tán cây ven đường, Huệ tình cờ thấy một bóng người nằm gục bên vệ cỏ. Ban đầu cô tưởng đó chỉ là một người say xỉn, nhưng khi tiến lại gần, cô hốt hoảng nhận ra đó là một người đàn ông đang cố gượng bò trên nền đất lạnh. Áo anh rách toạc, vết thương dài trên tay vẫn còn rỉ máu, hơi thở yếu đến mức tưởng chừng có thể tan biến vào gió bất cứ lúc nào. Một thoáng sợ hãi vụt qua, nhưng bản năng nhân hậu khiến Huệ không thể quay lưng rời đi. Cô lập tức gọi taxi và đưa anh thẳng đến nhà thương gần nhất.

Đêm đó, bệnh viện ngập mùi thuốc sát trùng, và những bước chân vội vã của các y tá chạy qua lại. Bác sĩ trực nói vết thương của anh khá nặng, có dấu hiệu bị tấn công, có thể đã mất máu nhiều trước khi được đưa tới. Nét mặt Huệ bỗng nặng trĩu khi nghe vậy. Không hề quen biết anh, nhưng tự nhiên cô lại thấy lòng mình buộc phải có trách nhiệm. Có lẽ là linh tính, hoặc một sợi dây vô hình nào đó mà cô không lý giải được. Cô quyết định ở lại, ngồi ngoài hành lang, thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, người đàn ông tỉnh lại. Anh mở mắt, lơ mơ nhìn quanh, rồi dừng lại ở khuôn mặt Huệ đang ngủ gục bên thành giường. Bác sĩ cho hay anh chỉ bị choáng và thương tích phần mềm, cần thời gian hồi phục. Khi Huệ tỉnh dậy, ánh nhìn đầu tiên anh dành cho cô khiến tim cô lỡ một nhịp. Ánh mắt ấy có sự biết ơn, có chút bối rối, nhưng trên hết là sự ấm áp lạ kỳ.

Ngày thứ ba, anh mới đủ tỉnh táo để nói chuyện rõ ràng. Anh tên Minh, là bác sĩ ngoại khoa tại một bệnh viện lớn. Anh kể rằng trên đường về nhà sau khi chạy bộ tập thể dục, anh bị một nhóm cướp chặn đường. Anh chống trả, bị thương, nhưng vẫn cố bò ra khỏi khu vực vắng vẻ để tìm sự giúp đỡ. Minh nói, nếu tối hôm đó Huệ không thấy anh, có lẽ anh đã không giữ được mạng. Huệ nghe mà sống mũi cay cay, vừa thương vừa xót.

Những ngày tiếp theo, Minh dần hồi phục. Huệ vẫn đến thăm mỗi ngày sau giờ làm. Ban đầu chỉ là hỏi han, rồi mang theo ít cháo, ít trái cây, rồi ngồi trò chuyện lâu hơn. Cô ngạc nhiên khi nhận ra mình luôn cảm thấy bình yên khi ngồi cạnh anh. Vẻ điềm đạm của một bác sĩ từng chứng kiến nhiều sinh tử tạo cho cô cảm giác yên tâm lạ lùng. Còn Minh thì càng ngày càng nhìn Huệ với ánh mắt đặc biệt hơn. Anh trân trọng sự tử tế của cô, không phô trương nhưng chân thành đến mức khiến anh thấy mình may mắn ngay cả khi bị nạn.

Ngày nhận xuất viện, Minh ngỏ ý muốn mời cô một bữa cơm để cảm ơn. Huệ thoáng ngượng nhưng rồi gật đầu. Buổi tối ở quán nhỏ ven đường, Minh không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh cứ dõi theo từng cử chỉ của cô. Huệ cũng không hiểu vì sao mình lại hồi hộp đến vậy. Có lẽ bởi từ lâu rồi cô chưa cho phép mình rung động trước ai.

Thời gian trôi nhẹ như gió thu rụng lá. Từ những cuộc hẹn đơn giản, họ trở nên thân thiết. Minh luôn kiên nhẫn, nhẹ nhàng, còn Huệ thì tự nhiên trở thành người anh muốn chia sẻ mọi điều. Cô phát hiện bên trong dáng vẻ trầm ổn của anh là một trái tim ấm, từng chịu nhiều nỗi đau do mất người thân trong đại dịch. Minh không giấu giếm, và Huệ không phán xét. Cô chỉ nhẹ nhàng lắng nghe, để anh dựa vào đôi khi. Chính sự lặng lẽ ấy khiến anh thêm trân quý Huệ.

Khi tháng mười hai chạm ngõ, thành phố lung linh ánh đèn Giáng sinh. Các cửa hàng rộn ràng dựng cây thông, những bài hát quen thuộc vang lên từ các quán cà phê. Không khí se lạnh khiến mọi thứ trở nên ấm áp hơn, và trái tim hai người cũng xích lại gần nhau hơn bao giờ hết.

Một buổi tối, Minh đến đón Huệ bằng chiếc áo khoác dày và nụ cười hiền. Anh đưa cô đến khu chợ Giáng sinh mới mở. Dưới ánh đèn vàng, Huệ trông dịu dàng đến mức chính cô cũng không nhận ra. Minh nhìn cô say mê đến mức Huệ phải quay đi che bớt sự ngại ngùng. Họ cùng chọn vài món quà nhỏ, cùng đi dạo giữa dòng người tấp nập. Cứ mỗi lần gió lạnh thổi qua, Minh lại khẽ kéo khăn cho cô, như một thói quen rất tự nhiên.

Đêm ấy, tuyết rơi nhẹ. Một lớp trắng mỏng phủ lên mái nhà, lên những nhánh thông, khiến cả thành phố như trở thành bức tranh cổ tích. Minh đưa Huệ đứng dưới tán cây thông lớn trước quảng trường trung tâm. Anh im lặng một lúc lâu, như đang gom can đảm. Huệ cũng cảm nhận được điều gì đó đang đến gần, một điều khiến tim cô đập nhanh hơn.

Minh nắm tay cô, bàn tay ấm đến lạ. Anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói bằng giọng trầm mà chân thành. Anh biết cuộc gặp gỡ của họ là điều bất ngờ, gần như một sự "cứu vớt" mà số phận dành tặng. Anh kể rằng nhiều đêm nằm viện, anh tự hỏi vì sao một người xa lạ như Huệ lại chấp nhận chăm sóc một cách chân tình như vậy. Dù không nghĩ ra được câu trả lời, anh vẫn tin rằng giữa họ có một điều gì đó rất đặc biệt.

Huệ lặng người. Gió lạnh bỗng không còn lạnh nữa. Cô cảm nhận hơi thở anh phả vào không gian giữa hai người, gần đến mức chỉ cần một bước nhỏ là chạm vào nhau. Và Minh đã nói lời mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe trong khoảnh khắc ấy. Anh muốn bảo vệ cô, muốn cùng cô đi qua những mùa đông sau này, muốn biến giây phút tưởng như tình cờ kia thành khởi đầu của một hành trình dài.

Huệ rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc dồn về quá nhanh. Cô gật đầu, không nói được thành lời. Minh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giữa tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu mùa lễ đang đến. Họ đứng như thế thật lâu, như thể cả thế giới đều tan biến, chỉ còn lại hai trái tim tìm đúng nhau.

Nhửng ngày gần Giáng sinh, họ trở lại quảng trường ấy, vẫn dưới tán thông lớn. Trong không khí linh thiêng, Minh nắm tay Huệ và thì thầm một lời hứa. Anh sẽ là người đàn ông cuối cùng trong đời cô, và cô sẽ là bình yên trong cuộc đời đầy sóng gió của anh. Huệ đặt tay lên ngực anh, nơi trái tim đang đập mạnh vì xúc động. Cô mỉm cười, nói rằng cô tin vào định mệnh, và tin vào khoảnh khắc tháng mười năm ấy, khoảnh khắc cô gặp anh bên vệ đường.

Câu chuyện của họ không có những biến cố dữ dội hay những lời thề non hẹn biển quá hào nhoáng. Nó chỉ đơn giản bắt đầu từ một chút nhân hậu, một chút linh cảm, rồi lớn dần thành thứ tình yêu đủ ấm để xoa dịu những vết thương sâu nhất. Và cái kết đẹp nhất chính là khoảnh khắc họ cùng nắm tay nhau bước vào mùa Giáng sinh đầu tiên của riêng họ, nơi tình yêu đã được viết nên bằng sự tử tế, bằng lòng can đảm, và bằng ánh sáng dịu dàng của tháng mười hai.

(còn tiếp)


No comments:

Post a Comment