Thursday, December 4, 2025

THƠ TÌNH THÁNG 12

Tháng mười hai luôn có cách riêng để khiến lòng người chậm lại.

Giữa chút gió se lạnh vừa chạm vai phố xá, giữa những ánh đèn khẽ đung đưa theo từng nhịp bước, ta bỗng nhận ra: chỉ cần một ánh nhìn, một nụ cười, một cái nắm tay rất nhẹ … mùa đông cũng có thể trở nên dịu dàng lạ thường.

Và trong cái khoảnh khắc giao mùa ấy, tình yêu hình như cũng tròn đầy hơn.
Không cần lời thề hứa, không cần ồn ào, chỉ cần hai trái tim biết tìm nhau, giữ nhau, và ủ ấm nhau.
Bài thơ này được viết cho cảm giác đó: cảm giác được đứng giữa mùa đông mà vẫn thấy mình thật ấm.

Mùa Đẹp Khi Có Em Bên

Tháng mười hai, khẽ rót vào đêm,
Một chút lạnh tim thêm ấm lại.
Gió se sắt, mắt em ái ngại,
Nắng vụng dại e ấp trong tay.

Phố lên đèn, từng bước nghiêng lay,
Mùi quế ấm len say làn gió.
Anh chẳng nói, chỉ cười thương nhỏ,
Để em nghe tiếng gõ nhịp êm.

Có yêu thương lặng lẽ dịu thêm,
Như tuyết trắng trải mềm mặt đất.
Có rung động giữ hồn chân chất,
Vẫn như em thật nhất chạm anh.

Tháng mười hai, đẹp quá mong manh,
Giữa náo nức tình xanh ánh sáng.
Anh giữ em một điều rất giản,
Để ấm mùa những tháng năm sau.

Nếu mai này gió lạnh ghé đâu,
Anh đứng đó làm lầu em nép.
Chỉ cần mình thả hồn mùa đẹp,
Mười hai nào… cũng khép bên nhau

No comments:

Post a Comment