Sunday, December 21, 2025

TIẾNG CHUÔNG NGÂN

Có những khoảnh khắc trong đời, người ta không cần nói nhiều, cũng không cần lý giải. Chỉ một âm thanh rất khẽ, một cái chạm rất nhẹ, vậy mà đủ làm cả không gian đổi khác. Tiếng chuông Giáng sinh là một khoảnh khắc như thế. Nó không ồn ào, không thúc giục, chỉ ngân lên chậm rãi giữa đêm đông, đủ để người ta chợt dừng lại, đủ để lòng người mềm ra sau những ngày dài mỏi mệt.

Giữa cái lạnh của mùa đông, khi phố xá đã bớt tiếng xe, bớt những bước chân vội, tiếng chuông nghiêng xuống như một bàn tay vô hình, chạm nhẹ vào vai người đứng cạnh mình. Cái lạnh không biến mất, nhưng bỗng trở nên dễ chịu. Gió vẫn thổi, nhưng không còn buốt. Đông vẫn là đông, chỉ là lòng người đã biết lắng lại, biết yên hơn khi có một ai đó bên cạnh.

Giáng sinh, suy cho cùng, không phải là ngày của những lời hứa lớn lao. Nó là ngày của những điều rất nhỏ: đứng cạnh nhau lâu hơn một chút, nắm tay chặt hơn một chút, nhìn nhau lâu hơn một nhịp. Trong ánh đèn vàng hong ấm, giữa bao gương mặt xa lạ lướt qua, có một hạnh phúc giản dị mang tên “được sánh vai”. Không cần nói yêu nhiều, không cần thề hẹn xa xôi, chỉ cần hiện diện trọn vẹn cho nhau trong khoảnh khắc này.

Tiếng chuông ngân lên cũng là lúc những điều đã qua được ủ ấp lại. Không phải để tiếc nuối, mà để đặt xuống nhẹ nhàng. Những buồn vui, những va vấp, những điều chưa trọn vẹn của một năm dài, tất cả được gói lại trong âm vang chậm rãi ấy. Người ta hiểu rằng yêu nhau không phải là hẹn ước mãi mãi, mà là mong khi gió đông lại về, vẫn còn đủ dịu dàng để nắm tay nhau giữa chính con phố quen thuộc này.

Tiếng Chuông Ngân

Tiếng chuông nghiêng xuống chạm vai em,
Đêm lạnh bỗng dưng hóa rất mềm,
Anh đứng cạnh em nghe đông lắng,
Cả phố hình như cũng lặng thêm.

Tiếng chuông rơi nhẹ khúc hồng ân,
Gió lạnh thôi làm rung bước chân,
Không cần nói hết lời yêu dấu,
Chỉ đứng bên nhau đủ ấm dần.

Tiếng chuông lay động mái tóc dài,
Ánh đèn hong ấm nụ cười ai,
Giữa bao gương mặt người qua lại,
Hạnh phúc đời mình được sánh vai.

Tiếng chuông ủ ấp chuyện đã qua,
Yêu nhau đâu phải hẹn ước xa,
Chỉ mong khi gió đông về tới,
Còn nắm tay nhau giữa phố nhà.

Tiếng chuông khẽ chạm dáng em hiền,
Anh nghe tim mình rất an yên,
Giáng sinh chẳng cần gì hơn nữa,
Khúc ngân đêm thánh… hóa thành tiên.

Và rồi, giữa đêm thánh, khi tiếng chuông ngân xa dần, lòng người bỗng an yên đến lạ. Giáng sinh lúc ấy không còn là một ngày lễ, mà trở thành một trạng thái. Chỉ cần có nhau, có bình an trong tim, thì khúc chuông đêm ấy cũng đủ hóa thành một phép màu rất thật, rất người.

No comments:

Post a Comment