Gió vờn ký ức, mộng còn thừa.
Chân hoang lạc bước miền xa cũ,
Đọng lại mùa thu một bóng mưa.
Dấu chân hoang giữa trời thu ấy,
Chạm nhẹ thời gian, lặng gió lay.
Từng chiếc lá rơi như lời nhắc,
Dòng đời chầm chậm vẫn vơi đầy
Mùa thu luôn có cách riêng để chạm vào lòng người, dịu dàng nhưng đầy ám ảnh. Lá vàng phủ kín những con đường, như chiếc chăn thời gian quấn lấy những ký ức cũ. Dấu chân hoang in mờ trên lối nhỏ, gợi nhắc về những bước đi vội vã, những tâm hồn từng lạc lối trong sự ngọt ngào nhưng mong manh của mùa thu.
Gió thổi, lá rơi, không gian như ngừng lại để lắng nghe nhịp đập của những trái tim cô đơn. Thu không chỉ là mùa của sự trầm mặc, mà còn là mùa của những hoài niệm. Những dấu chân hoang ấy, có lẽ là minh chứng cho những con người từng đi qua cuộc đời ta, để lại chút dấu vết, rồi tan biến như chiếc lá cuối mùa.
Những ngày thu, người ta dễ dàng thấy mình lạc lối trong cảm xúc, như những dấu chân không nơi trú ngụ. Nhưng cũng chính trong sự lạc lối ấy, ta lại tìm thấy mình. Giữa sự hỗn loạn của cuộc sống, mùa thu như một lời nhắc nhở: hãy chậm lại, để cảm nhận, để hoài niệm, và để yêu thêm những điều nhỏ bé mà ta thường lãng quên.
No comments:
Post a Comment