Con sóng vỗ, ánh trăng rơi, lòng ta gợn buồn như mặt nước mênh mông. Từng nhịp thời gian trôi qua, ta chợt hiểu rằng khoảng cách không chỉ là địa lý, mà còn là những vết thương lòng khó lành.
Nhưng giòng sông ấy, dù mang tên ly biệt, vẫn còn đó trong ký ức, nơi tình yêu từng sống động như gió, như mây. Và dù đôi bờ mãi xa, lòng ta vẫn in sâu bóng dáng người.
Bên kia bờ cũ heo may,
Bên này lệ chảy hao gầy lòng đau.
Trăng soi đáy nước bạc màu,
Tình xưa in dấu, mà đâu bóng người.
Ngược dòng chẳng thể nào xuôi,
Ly tan một cõi, buông lời biệt ly.
Sóng vờn vỗ mãi thầm thì,
Như đang nhắc nhớ những gì đã qua.
Một lần yêu, một lần xa,
Ngàn năm nước chảy, tình ta phai mờ.
Lặng nhìn sông gợn hững hờ,
Tay ta níu gió, tình chờ chẳng yên.
Đôi bờ cách trở lối quen,
Giấc mơ vụn vỡ, nhớ nhung ngút ngàn.
Đời người như áng mây tan,
Đôi tim từng ấm giờ mang lạnh lùng.
Giòng sông ly biệt thủy chung,
Chỉ còn nước chảy vô cùng thời gian.
Dẫu rằng xa cách muôn ngàn,
Hồn ta vẫn mãi mơ màng tình xưa.
Bóng người khuất nẻo sớm trưa,
Giòng sông còn đó, gió lùa nhớ thương.
No comments:
Post a Comment