Thuở Còn Ở Đại Học, Anh Trên Tôi 4 Lớp
Ngày ấy, tôi là sinh viên năm nhất, còn anh đã là đàn anh khóa trên, sắp sửa tốt nghiệp. Bốn năm chênh lệch, tưởng như chẳng là gì, nhưng trong mắt tôi, anh ở một thế giới hoàn toàn khác—một người trưởng thành, chín chắn và đầy cuốn hút, còn tôi chỉ là một cô gái bé nhỏ mới chân ướt chân ráo bước vào giảng đường.
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp anh. Đó là một buổi chiều đầu thu, lá vàng rơi lác đác trên con đường nhỏ dẫn vào thư viện trường. Tôi ôm chồng sách dày cộp, loay hoay tìm chỗ ngồi thì chợt nghe tiếng gọi:
"Này, cẩn thận!"
Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi đã vấp phải bậc cầu thang và suýt ngã nhào. Một bàn tay chắc khỏe kịp thời giữ lấy tôi. Nhìn lên, tôi bắt gặp ánh mắt của anh—một ánh mắt vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng.
"Không sao chứ?"
Tôi lúng túng, vội vàng cúi đầu:
"Dạ… không sao, cảm ơn anh."
Anh chỉ cười, rồi đi thẳng vào thư viện, để lại tôi đứng đó với một cảm giác kỳ lạ. Phải mất mấy giây tôi mới nhận ra—anh chính là Trần Minh, đàn anh khóa trên nổi tiếng của trường. Một người vừa đẹp trai, vừa giỏi giang, lại còn là chủ tịch CLB Nghiên cứu Khoa học.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý đến anh nhiều hơn. Nhưng dĩ nhiên, trong mắt anh, tôi chỉ là một cô bé đàn em xa lạ, chẳng có gì đặc biệt.
Một Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Cơ hội thực sự đến vào một tháng sau, khi tôi tham gia vào CLB mà anh làm chủ tịch. Lúc đầu, tôi chỉ đăng ký vì muốn có thêm điểm rèn luyện, nhưng chẳng ngờ, chính nơi này đã kéo tôi và anh lại gần nhau.
Ngày đầu tiên, anh là người phụ trách buổi định hướng cho tân thành viên. Tôi ngồi cuối phòng, lặng lẽ quan sát cách anh nói chuyện—tự tin, khéo léo, và có một sức hút kỳ lạ. Khi đến phần giới thiệu thành viên mới, tôi hồi hộp đứng dậy, ấp úng nói tên mình. Anh nhìn tôi, khẽ gật đầu:
"Chào mừng em đến với CLB. Hy vọng em sẽ học được nhiều điều ở đây."
Một câu nói đơn giản, nhưng với tôi lúc đó, nó có ý nghĩa hơn tất thảy.
Những ngày sau đó, tôi tích cực tham gia mọi hoạt động, không chỉ vì yêu thích công việc của CLB, mà còn vì tôi muốn có nhiều cơ hội gặp anh hơn. Anh luôn tận tâm hướng dẫn đàn em, nhưng lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định. Điều đó khiến tôi càng tò mò và muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn.
Dần Dần, Tôi Yêu Anh
Tôi không biết từ khi nào, tôi đã bắt đầu thích anh. Có lẽ là khi tôi nhìn thấy anh ngồi lặng lẽ bên cửa sổ thư viện, chăm chú đọc sách. Có lẽ là khi anh nghiêm túc sửa lại bài báo cáo cho tôi vào lúc tối muộn. Hoặc có lẽ là khi anh bất giác cười khi nghe tôi kể một câu chuyện ngốc nghếch nào đó.
Tôi thích cách anh luôn điềm tĩnh trước mọi chuyện, thích cách anh quan tâm đến mọi người mà không hề phô trương. Và tôi ghét cách anh vô tâm đến mức chẳng bao giờ nhận ra tình cảm của tôi.
Đã nhiều lần, tôi muốn nói ra, nhưng rồi lại thôi. Bởi lẽ, tôi biết khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ là bốn năm tuổi tác, mà còn là sự trưởng thành, là những hoài bão và kế hoạch của riêng anh.
Rồi ngày anh tốt nghiệp cũng đến. Hôm đó, tôi đứng lẫn trong đám đông, nhìn anh mặc bộ lễ phục, trông chững chạc hơn bao giờ hết. Khi anh bước lên bục nhận bằng, tôi biết rằng từ ngày mai, anh sẽ bước ra khỏi thế giới của tôi, và tôi có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Lúc tan buổi lễ, tôi lấy hết can đảm chạy đến chỗ anh.
"Anh Minh!"
Anh quay lại, hơi bất ngờ khi thấy tôi.
"Ơ, Linh? Em đến chúc mừng anh à?"
Tôi cắn môi, cố nén cảm xúc đang trào dâng.
"Vâng… Chúc mừng anh tốt nghiệp."
Anh mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi như một người anh trai đối với em gái.
"Cảm ơn em. Cố gắng học tập tốt nhé."
Tôi muốn nói với anh rằng tôi thích anh. Nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Anh đi rồi.
Nhiều Năm Sau…
Tôi không ngờ rằng, nhiều năm sau đó, chúng tôi lại gặp lại nhau, trong một hoàn cảnh không thể ngờ đến nhất…
Gặp Lại Sau Nhiều Năm
Năm tháng trôi qua như một cơn gió thoảng. Tôi tốt nghiệp, bước vào đời, loay hoay với công việc và cuộc sống, những ký ức về anh cũng dần lùi xa. Đôi khi, trong một thoáng mơ hồ nào đó, tôi vẫn nhớ đến anh—người đàn anh khóa trên từng là mối tình đơn phương của tôi thời đại học. Nhưng tôi tự nhủ, đó chỉ là một phần ký ức đẹp của tuổi trẻ, không phải thứ có thể mang theo mãi mãi.
Thế rồi, định mệnh một lần nữa kéo chúng tôi lại gần nhau.
Hôm đó, tôi đến một hội nghị chuyên ngành do công ty cử đi. Đứng giữa sảnh đông đúc, tôi đang tìm chỗ ngồi thì một giọng nói trầm ấm vang lên ngay phía sau:
"Linh? Có phải Linh không?"
Tôi sững lại. Giọng nói ấy… quen thuộc đến mức khiến tim tôi chợt lỡ một nhịp.
Quay đầu lại, tôi chạm mắt với anh—Trần Minh, người đàn anh ngày nào. Nhưng bây giờ, anh không còn là chàng sinh viên đại học nữa. Trước mặt tôi là một người đàn ông trưởng thành, chững chạc hơn, nhưng nụ cười và ánh mắt vẫn vậy, vẫn dịu dàng như năm nào.
"Anh Minh?" Tôi lắp bắp.
Anh cười, đưa tay đẩy nhẹ kính lên sống mũi. "Không ngờ lại gặp em ở đây. Em làm trong ngành này à?"
Tôi gật đầu. "Dạ, em mới vào công ty được hơn một năm."
"Vậy à? Anh làm ở công ty đối tác. Hôm nay đến đây với tư cách diễn giả."
Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Không ngờ sau từng ấy năm, anh đã đạt đến vị trí đó. Tôi cảm thấy vừa tự hào, vừa… có chút gì đó khó diễn tả.
Chúng tôi ngồi xuống nói chuyện, mọi thứ diễn ra tự nhiên như thể chưa từng có năm tháng xa cách. Anh hỏi tôi về công việc, cuộc sống, tôi cũng tò mò về những gì anh đã trải qua sau khi tốt nghiệp. Nhưng có một điều tôi không dám hỏi—anh đã có ai bên cạnh chưa?
No comments:
Post a Comment