Đứng Bên Nhau Giữa Bão Giông
Công ty của gia đình Minh đang đứng trước nguy cơ sụp đổ. Tôi chưa từng thấy anh như vậy—ánh mắt anh mệt mỏi, nhưng vẫn kiên cường. Tôi biết anh đang cố gắng gánh vác tất cả, nhưng một mình anh thì sao có thể chống lại cả một cơn bão lớn như thế?
"Minh, em có thể giúp gì cho anh không?" Tôi hỏi, lòng đầy lo lắng.
Anh lắc đầu, khẽ cười. "Em chỉ cần ở bên anh là được."
Nhưng tôi không muốn chỉ là một người đứng nhìn. Tôi muốn cùng anh chiến đấu.
Kế Hoạch Cứu Công Ty
Tôi bắt đầu tìm hiểu về tình hình của công ty Minh. Lý do công ty gặp khủng hoảng không chỉ vì mất đi khoản đầu tư lớn, mà còn vì áp lực từ đối tác cũ đang âm thầm chèn ép.
Tôi tìm đến một người bạn thân, người đang làm trong lĩnh vực tài chính. Sau khi phân tích tình hình, cô ấy nói với tôi:
"Nếu có thể tìm được một nhà đầu tư mới đủ mạnh, công ty Minh có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng vấn đề là, ai sẽ dám đầu tư vào một công ty đang gặp khủng hoảng?"
Tôi suy nghĩ rất lâu.
Và rồi, tôi có một ý tưởng.
Tôi biết có một tập đoàn lớn đang muốn mở rộng vào lĩnh vực mà công ty Minh đang hoạt động. Tôi từng có cơ hội làm việc với một trong những giám đốc cấp cao của họ trong một dự án trước đây. Nếu có thể thuyết phục họ…
Tôi không nói gì với Minh, vì tôi biết anh sẽ không muốn tôi phải lo lắng hay chịu áp lực. Nhưng tôi quyết định sẽ làm tất cả những gì có thể.
Cuộc Gặp Định Mệnh
Tôi sắp xếp một cuộc hẹn với vị giám đốc đó.
Khi tôi đến, ông ấy nhìn tôi đầy tò mò.
"Cô Linh, tôi rất bất ngờ khi nhận được lời mời từ cô. Cô muốn thảo luận điều gì?"
Tôi hít một hơi sâu, rồi nói:
"Tôi muốn giới thiệu với ông một cơ hội đầu tư—một công ty có tiềm năng lớn, nhưng đang gặp khó khăn."
Ông ấy nhướng mày. "Công ty nào vậy?"
"Công ty của Minh—người mà tôi yêu."
Ông ấy cười, có vẻ hứng thú. "Cô có vẻ rất tin tưởng anh ta."
"Không chỉ tin tưởng, mà tôi còn tin vào tương lai của công ty ấy. Họ chỉ đang gặp khó khăn tạm thời. Nếu ông có thể xem xét kỹ lưỡng, tôi tin rằng ông sẽ thấy đây là một cơ hội tốt."
Vị giám đốc suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói:
"Được. Tôi sẽ cân nhắc. Nhưng tôi muốn gặp Minh trực tiếp."
Tôi mừng rỡ. Đây là cơ hội mà chúng tôi cần.
Anh Có Tin Em Không?
Khi tôi nói với Minh về cuộc gặp này, anh nhìn tôi đầy kinh ngạc.
"Linh… em đã làm tất cả những điều này sao?"
Tôi gật đầu. "Em không muốn đứng nhìn anh một mình chiến đấu. Em muốn cùng anh vượt qua."
Anh im lặng rất lâu, rồi đột nhiên kéo tôi vào lòng.
"Anh thực sự… không biết phải nói gì với em nữa."
Tôi cười nhẹ. "Vậy thì đừng nói gì cả. Chỉ cần anh biết, em luôn ở đây."
Minh nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Anh tin em."
Trận Chiến Cuối Cùng
Vài ngày sau, Minh gặp gỡ vị giám đốc mà tôi giới thiệu.
Cuộc đàm phán diễn ra suốt ba tiếng đồng hồ. Tôi đứng ngoài cửa phòng họp, lòng nôn nao.
Khi Minh bước ra, tôi chạy đến. "Sao rồi anh?"
Anh mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày căng thẳng. "Họ đồng ý đầu tư."
Tôi như muốn nhảy lên vì vui sướng. Cuối cùng, công ty của Minh cũng được cứu.
Nhưng quan trọng hơn hết, tôi biết rằng tình yêu của chúng tôi đã vượt qua được thử thách lớn này.
Anh Chọn Em, Dù Có Thế Nào Đi Nữa
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Minh đưa tôi đến một nơi đặc biệt—một quán cà phê trên tầng cao nhất của một tòa nhà, nơi chúng tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.
Anh nắm lấy tay tôi.
"Linh, anh đã nghĩ rất nhiều. Sau tất cả, anh nhận ra một điều…"
Tôi nhìn anh, tim đập mạnh.
"Dù có chuyện gì xảy ra, dù ai cố ngăn cản, dù thế giới có thay đổi thế nào đi nữa… Anh vẫn chọn em."
Mắt tôi cay xè. Tôi không thể nói gì, chỉ biết gật đầu và ôm chặt lấy anh.
Sóng gió đã qua.
Và tình yêu của chúng tôi—đã đứng vững giữa giông bão.
Hạnh Phúc Ngỡ Ngàng
Sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng công ty của Minh cũng ổn định trở lại. Nhờ vào khoản đầu tư mới, công ty không những vượt qua giai đoạn khủng hoảng mà còn có cơ hội phát triển mạnh mẽ hơn. Minh bận rộn hơn, nhưng anh luôn dành thời gian cho tôi, luôn nhắc tôi rằng anh yêu tôi và không gì có thể thay đổi điều đó.
Tôi đã nghĩ rằng, sau tất cả, chúng tôi có thể yên bình bên nhau. Nhưng đời mà, nếu mọi thứ dễ dàng như vậy, thì đâu còn gì gọi là thử thách.
Lời Cầu Hôn Đầy Bất Ngờ
Một ngày nọ, Minh hẹn tôi đi ăn tối. Anh không nói gì đặc biệt, chỉ bảo rằng muốn cùng tôi tận hưởng một buổi tối thư giãn.
Tôi không nghi ngờ gì cả. Tôi chỉ nghĩ rằng sau bao ngày vất vả, chúng tôi cần một chút thời gian riêng tư.
Khi đến nhà hàng, tôi ngạc nhiên vì không gian được trang trí rất lãng mạn. Nến lung linh, hoa hồng trải dài trên bàn, và những giai điệu piano du dương vang lên nhẹ nhàng.
"Anh Minh, hôm nay có gì đặc biệt sao?" Tôi hỏi, cảm thấy hơi lạ.
Anh mỉm cười, nhưng không trả lời ngay. Thay vào đó, anh kéo ghế cho tôi ngồi xuống, rót rượu, rồi nhìn tôi thật lâu.
"Linh này, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Tôi bật cười. "Nhớ chứ. Anh là người đã cứu em khỏi cú vấp cầu thang lịch sử đó."
Anh gật đầu, ánh mắt đầy hoài niệm. "Lúc đó, anh đã nghĩ rằng em chỉ là một cô bé ngốc nghếch, vụng về."
"Này!" Tôi giả vờ lườm anh.
Anh cười, nắm lấy tay tôi. "Nhưng anh không ngờ, cô bé vụng về ngày ấy lại trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời anh."
Rồi…
Anh đứng dậy, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ, quỳ xuống trước mặt tôi.
Cả nhà hàng như lặng đi. Tôi nghe thấy tiếng mình thở gấp, tim đập loạn nhịp.
"Linh, anh đã để lỡ em một lần. Anh không muốn để lỡ em lần thứ hai."
Anh mở hộp, để lộ một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
"Làm vợ anh nhé?"
Tôi bật khóc. "Vâng!"
Và thế là, sau tất cả, chúng tôi đã có nhau.
No comments:
Post a Comment