Hạnh Phúc Chỉ Mới Bắt Đầu
Ngày cưới của chúng tôi trôi qua như một giấc mơ đẹp. Tôi nhớ khoảnh khắc anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy yêu thương khi chúng tôi trao nhẫn cưới. Tôi nhớ nụ cười rạng rỡ của Minh khi anh thì thầm bên tai tôi:
"Cuối cùng, em cũng là của anh."
Tôi đã từng nghĩ rằng sau hôn lễ, mọi sóng gió đã qua. Nhưng hóa ra, hôn nhân không phải là cái kết của câu chuyện tình yêu—nó chỉ là sự khởi đầu của một hành trình mới, với những thử thách còn lớn hơn.
Sống Chung—Không Hề Dễ Dàng
Những ngày đầu sau đám cưới, chúng tôi chìm trong sự hạnh phúc. Căn hộ nhỏ của hai vợ chồng lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Anh vẫn là Minh của tôi—dịu dàng, chín chắn, nhưng cũng có những lúc trẻ con đến bất ngờ.
"Vợ ơi, sao em ngủ nghiêng bên trái vậy? Anh ôm không được."
"Minh, anh có thể nghiêng sang bên phải mà?"
"Nhưng anh thích ôm em từ phía sau cơ!"
Tôi bật cười, quay sang ôm anh. "Được rồi, chồng ơi, em chiều anh đó!"
Những buổi sáng thức dậy, tôi thấy Minh vẫn đang ôm mình thật chặt. Cảm giác ấm áp này, tôi chưa bao giờ muốn đánh mất.
Nhưng rồi, cuộc sống không chỉ có những khoảnh khắc lãng mạn.
Một hôm, khi tôi vừa đi làm về, chưa kịp thay quần áo thì Minh đã đứng trước cửa, vẻ mặt không vui.
"Em lại về muộn?"
Tôi giật mình. "Ừm, hôm nay có cuộc họp đột xuất mà."
Anh thở dài. "Anh đã nói rồi, em đừng làm việc quá sức. Sức khỏe quan trọng hơn."
Tôi nhìn anh, cảm thấy có chút khó chịu. "Minh, em cũng có công việc của em. Anh đâu thể bắt em về đúng giờ mỗi ngày được?"
Anh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh không muốn kiểm soát em, chỉ là… anh lo cho em thôi."
Tôi nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành trong đó, và bất giác cảm thấy hối hận.
"Xin lỗi anh, em sẽ chú ý hơn."
Chúng tôi làm lành ngay sau đó, nhưng tôi biết, đây chỉ là khởi đầu của những điều chúng tôi phải học cách thích nghi.
Mẹ Chồng – Nàng Dâu
Dù mẹ Minh đã không phản đối cuộc hôn nhân này nữa, nhưng bà vẫn giữ một khoảng cách với tôi.
Mỗi lần chúng tôi về thăm nhà, bà luôn đối xử với tôi rất lịch sự, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự dè dặt. Bà không bao giờ nói điều gì khó nghe, nhưng cũng không thực sự cởi mở với tôi như một người con dâu.
Một hôm, khi tôi đang chuẩn bị bữa ăn trong bếp, bà bước vào. Tôi nhanh chóng đứng lên:
"Mẹ để con nấu cho ạ!"
Bà gật đầu, nhưng vẫn đứng đó nhìn tôi nấu. Sau một lúc, bà đột nhiên nói:
"Linh này, con đã quen với việc làm dâu chưa?"
Tôi thoáng giật mình, rồi mỉm cười: "Dạ, con vẫn đang học hỏi ạ."
Bà gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Tôi biết, trong lòng bà vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận tôi.
Nhưng tôi không muốn từ bỏ. Tôi muốn chứng minh với bà rằng tôi thật lòng yêu Minh, và tôi cũng muốn trở thành một phần của gia đình này.
Lần Đầu Tiên Cãi Nhau Thực Sự
Sau vài tháng sống chung, mâu thuẫn đầu tiên thực sự nổ ra.
Hôm đó, tôi về nhà muộn vì một dự án quan trọng. Khi mở cửa, tôi thấy Minh đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy khó chịu.
"Em biết bây giờ là mấy giờ không?"
Tôi thở dài. "Em biết, nhưng hôm nay công việc quá nhiều…"
"Linh, em hứa với anh sẽ không làm việc đến kiệt sức nữa mà."
Tôi nhìn anh, bực bội nói: "Minh, anh không thể cứ kiểm soát giờ giấc của em như vậy được! Em cũng có cuộc sống riêng!"
Anh im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói: "Vậy ra… em nghĩ hôn nhân không có nghĩa là cùng nhau chia sẻ cuộc sống sao?"
Câu nói đó như một mũi dao đâm vào tim tôi.
Chúng tôi không nói chuyện với nhau suốt cả buổi tối hôm đó.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai vợ chồng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy, thấy Minh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng trên bàn. Khi tôi bước vào bếp, anh nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nói:
"Anh xin lỗi. Anh không có ý kiểm soát em. Chỉ là… anh thực sự lo lắng."
Tôi nhìn anh, rồi cũng thở dài. "Em cũng xin lỗi. Em biết anh quan tâm em, nhưng em cũng cần được tự do làm những gì em yêu thích."
Anh ôm tôi vào lòng. "Vậy chúng ta sẽ học cách cân bằng, được không?"
Tôi gật đầu.
Tôi biết, hôn nhân không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Sẽ có những lần chúng tôi bất đồng, nhưng quan trọng là, chúng tôi luôn chọn cách hiểu nhau và bước tiếp.
Tin Vui Bất Ngờ
Một tháng sau, tôi cảm thấy mệt mỏi bất thường. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là do làm việc quá sức, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra…
"Không lẽ nào…"
Tôi vội vàng chạy ra hiệu thuốc mua que thử thai. Khi nhìn thấy hai vạch đỏ hiện lên, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Mình… có thai rồi sao?"
Tôi vừa lo lắng, vừa hạnh phúc.
Khi Minh về nhà, tôi không thể chờ đợi được nữa. Tôi đưa cho anh que thử thai, tim đập thình thịch.
Anh nhìn nó, rồi ngẩng lên, đôi mắt đầy kinh ngạc.
"Linh… em mang thai sao?"
Tôi gật đầu, nước mắt rưng rưng. "Vâng, anh sắp làm bố rồi."
Anh không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, giọng run run:
"Anh không thể tin được… Chúng ta sắp có một gia đình thật sự rồi."
Tôi biết, từ đây, một chương mới sẽ mở ra.
Hành trình hôn nhân của chúng tôi không chỉ là hai người nữa, mà sắp chào đón một thiên thần bé nhỏ.
KẾT THÚC: "CHỒNG ƠI" - MỘT CÂU CHUYỆN VỀ TÌNH YÊU, SỰ KIÊN NHẪN VÀ HẠNH PHÚC
"Chồng ơi…"
"Sao thế vợ?"
"Chẳng có gì, chỉ là… em thấy may mắn vì có anh thôi."
"Ngốc quá… Chính anh mới là người may mắn khi có em!"
Hạnh phúc đôi khi không phải là những điều lớn lao, mà chỉ đơn giản là có ai đó nắm tay ta đi qua mọi giông bão.
Chồng ơi, cảm ơn anh đã luôn ở đây!
Hết.
No comments:
Post a Comment