Saturday, April 26, 2025

Chuyến Tàu Muộn

Toàn là sĩ quan trẻ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, tuổi đôi mươi, vóc dáng cao gầy, ánh mắt rực sáng những mơ mộng và trách nhiệm. Nàng — Như — sinh viên Văn Khoa Sài Gòn, dáng mảnh khảnh, mái tóc dài chấm lưng, gương mặt lúc nào cũng ánh lên vẻ dịu dàng, tinh khôi.

Họ gặp nhau trong một buổi sinh hoạt thanh niên, khi Toàn đến nói chuyện về "trách nhiệm tuổi trẻ đối với đất nước." Như chăm chú lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng chạm vào ánh mắt chàng sĩ quan. Một tia sáng nhỏ nhen lên trong lòng cả hai, như ngọn lửa âm thầm cháy giữa ngày tháng nhiều bất an.

Những buổi hẹn hò vụng dại bắt đầu từ đó. Quán cà phê nhỏ bên hông nhà thờ Đức Bà. Những tán me vàng trải dài trên phố Duy Tân. Tiếng cười trong trẻo của Như tan vào gió, ánh mắt Toàn dịu dàng hơn mỗi lần nhìn nàng.


Sài Gòn những ngày ấy, dù mưa bom bão đạn ngoài xa, vẫn còn những khoảng trời xanh ngát cho những người yêu nhau mơ mộng.

Nhưng hạnh phúc mong manh như sợi chỉ.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975 — ngày định mệnh.
Toàn đến gặp Như lần cuối, trong bộ đồ lính sờn vai, gương mặt sạm đi vì những đêm thức trắng.

“Anh phải đi, Như à. Anh không thể để mình thành tù binh...”
Như gục vào vai Toàn, nước mắt chảy dài:
“Em sẽ đợi. Bao lâu cũng đợi…”

Chiều rơi lặng lẽ gió thôi bay,
Em đứng bơ vơ dưới phố gầy.
Hẹn ước năm nào còn đọng mắt,
Mà người năm ấy đã xa đây.

Chuyến xe rời bến lúc hừng đông. Toàn biến mất trong dòng người ly tán, để lại Như đứng ngẩn ngơ giữa bến Bạch Đằng vắng lặng.
Từ đó, suốt ba năm, nàng sống như một cái bóng.
Ngày ngày đi làm, tối về quỳ gối cầu nguyện.
Đêm đêm, mơ thấy Toàn trong bộ quân phục cũ, mỉm cười gọi tên nàng giữa sương mù.

Không một lá thư. Không một dòng tin.
Không ai biết Toàn còn sống hay đã chết.

Năm 1978, Quân — một cán bộ từ miền Bắc vào — tình cờ gặp Như trong một buổi họp tổ dân phố. Ánh mắt hắn lặng lẽ bám theo từng bước nàng đi.

Hắn tìm cách tiếp cận gia đình nàng, mang gạo, mang dầu ăn biếu xén, lấy cớ "giúp đỡ gia đình ngụy."
Rồi một hôm, hắn ngỏ lời:
“Như, lấy tôi đi. Tôi sẽ cho cô và gia đình một cuộc sống yên ổn.”

Như lặng người. Nàng nhẹ nhàng từ chối:
“Xin lỗi anh. Tôi đã có chồng.”

Quân gằn giọng:
“Chồng đâu? Đã ba năm, còn hy vọng gì? Tôi sẽ không chờ đợi thêm.”

Từ đó, gia đình Như bị gây khó dễ. Cha nàng, từng là công chức dưới chế độ cũ, bị gọi đi học tập cải tạo. Em trai nàng không được nhận vào đại học. Cửa ngõ nhà nàng đêm đêm có người rình rập.

Giấc mộng còn thơm mùi áo trắng,
Tình xưa thầm hát khúc chưa phai.
Tháng năm có nát ngàn sông núi,
Một chữ "thương" em giữ mãi hoài.

Cuối cùng, để bảo vệ cha mẹ già yếu, Như nuốt nước mắt, gật đầu.

Đám cưới được tổ chức âm thầm. Như khoác lên mình chiếc áo cưới trắng mà lòng tan nát.
Trong đêm tân hôn, nàng câm lặng như pho tượng, để mặc những bàn tay thô bạo chiếm đoạt thân xác mình.

Chỉ hai tuần sau, một lá thư tìm đến tay Như.
Nét chữ quen thuộc — run rẩy — xé toạc vết thương nàng cố giấu:

“Như ơi, anh còn sống. Anh đã vượt biên trót lọt sang Mỹ.
Anh chưa một ngày quên em. Anh sắp trở về tìm em, đưa em đi…”

Như siết lá thư vào ngực, khóc nghẹn.
Trời đất quay cuồng.

Nàng biết, tất cả đã quá muộn.

Tin tức Toàn liên lạc được lan ra đâu đó.
Nhưng Quân đã biết.
Hắn giăng bẫy.

Đêm ấy, Như đi theo lời hẹn “có người đưa tin từ Mỹ về.”
Ánh đèn dầu lập lòe bên bờ kênh vắng. Một tiếng gọi. Một bàn tay đẩy mạnh từ phía sau.

Một bước thiên thu cách biệt đời,
Một dòng nước lạnh cuốn thân trôi.
Tay em chưa kịp trao lần cuối,
Đã hóa tro tàn gió cuốn rồi.

Nước lạnh ngắt ôm lấy thân thể Như.
Bầu trời quay cuồng, tiếng nước ùa vào tai như tiếng thét xa xăm không ai nghe được.

Như buông tay — không còn sợ hãi.
Chỉ có một lời nguyện cuối cùng:
“Toàn ơi, em đã đợi anh... em đợi mãi...”

Sáng hôm sau, người ta vớt được xác một cô gái trôi dạt về chân cầu.
Trong tay nàng, vẫn còn nắm chặt một mảnh giấy nhàu nát, nét chữ nhòe đi vì nước:

"Chúng mình sẽ không lạc nhau nữa..."

Ở một nơi rất xa, Toàn nhận được tin qua một người bạn cũ.
Anh ngồi thừ bên cửa sổ, mắt nhìn mãi về phía chân trời tím ngắt, tay siết chặt mảnh giấy đã ngả màu.
Anh không khóc. Chỉ nghe lòng mình trống rỗng, như căn phòng vừa bị bứng đi ánh sáng.

Có những chuyến tàu chỉ đến được một lần trong đời.
Có những lời hứa, vĩnh viễn nằm lại dưới lòng đất lạnh.
Có những tình yêu, suốt đời còn nợ nhau… một cái nắm tay dở dang.

Có những mối tình, sinh ra dưới một bầu trời giông bão, nên định sẵn không thể trọn vẹn.
Có những lời hẹn thề, khắc sâu vào tim, nhưng rốt cuộc đành gửi lại cho gió, cho mây, cho những dòng sông lạnh lẽo chảy về phía lãng quên.

Toàn và Như — họ đã yêu nhau bằng tất cả sự trong trẻo và chân thành của tuổi trẻ.
Nhưng chiến tranh, thù hận và những tính toán tàn nhẫn đã vùi lấp mối tình ấy trong đau thương và oan khuất.

Ngày họ chia xa, nàng đã hứa sẽ đợi, và đã giữ lời bằng cả cuộc đời mình.
Ngày anh trở về, chỉ còn lại bóng hình nàng giữa những nấm mộ không tên và những dòng nước lặng câm.

Giữa muôn ngàn biến động, giữa đổi thay và quên lãng, tình yêu ấy vẫn tồn tại — âm thầm và bất tử — như một ngọn lửa nhỏ, cháy mãi trong tận cùng trái tim những người còn biết nhớ, còn biết đau, còn biết tiếc thương cho một thời đã khuất.

Có thể, ở một thế giới khác, nơi không còn chia ly, không còn hận thù, họ sẽ gặp lại nhau.
Sẽ nắm tay nhau đi qua những mùa nắng bình yên, như những gì họ đã từng mơ ước...
và như những gì họ chưa kịp thực hiện giữa cõi đời này.

No comments:

Post a Comment