Thursday, May 1, 2025

Chuyện Tình Tháng Năm

Tháng Năm là tháng của hoa phượng nở, làn gió đầu hè và những trái tim bắt đầu rung lên bởi một nhịp yêu. Giữa những ngày nắng nhẹ và mưa lất phất, tình yêu có thể đến rất khẽ, không ồn ào, không vội vã. Như cách Hân và Khoa gặp nhau trong một sáng sớm ở Đà Lạt – chỉ một chiếc bánh su kem và một nụ cười đã đủ gieo mầm cho một chuyện tình vừa ấm, vừa thơm, vừa ngọt như chính mùi bánh mới ra lò.

Hân là cô gái nhỏ sinh ra và lớn lên ở Đà Lạt. Tốt nghiệp ngành ẩm thực, cô không xuống Sài Gòn lập nghiệp như bạn bè, mà quyết định mở một tiệm bánh nho nhỏ trên con dốc Trần Phú. Tiệm chỉ đủ kê hai bộ bàn ghế gỗ, trang trí vài nhánh lavender khô và một khung cửa sổ lớn nhìn ra thung lũng sương mù. Khách đến rồi đi, riêng Hân vẫn vậy – lặng lẽ nướng bánh, pha trà, và sống một cuộc đời chậm rãi như chính phố núi nơi cô yêu quý.

Tháng Năm năm đó, Khoa – chàng kỹ sư công nghệ từ Sài Gòn – đến Đà Lạt công tác một tháng. Ở trọ gần tiệm bánh, anh ghé vào một buổi sáng vì “đói bụng và lười đi xa”. Tiệm chưa có khách. Hân ngẩng lên từ quầy bánh, mỉm cười:
– Dạ, anh dùng gì ạ?

– Ờ… su kem được không? Nhưng... có bàn không em?

– Dạ có, đủ cho anh và một người thích ngồi yên.

Khoa bật cười. Vậy là sáng hôm đó, anh ăn chiếc bánh su kem đầu tiên ở Đà Lạt và uống ly trà nóng có mùi hoa nhài. Không hiểu vì bánh ngon hay vì người bán hàng có nụ cười dịu như mây sớm, mà anh quay lại vào sáng hôm sau. Và sáng hôm sau nữa.

Họ bắt đầu nói chuyện – từ chuyện mèo của hàng xóm, chuyện mưa đêm qua, đến chuyện Hân từng muốn làm cô giáo dạy nấu ăn. Mỗi lần Hân cười, Khoa lại thấy trong lòng mình có gì đó rung rinh.

Một ngày nọ, Khoa hỏi:
– Em chưa có bạn trai hả?

Hân bật cười:
– Dạ, có một con mèo thôi à, nhưng nó hay bỏ đi chơi lắm.

– Vậy cho anh ứng tuyển được không? Anh không biết “meo meo” nhưng biết chờ bánh ra lò.

Hân đỏ mặt, cúi đầu:
– Ứng tuyển rồi phải chờ lâu lắm đó, vì em còn đang thử việc cái cảm giác... thích một người.

Từ hôm ấy, không chỉ sáng, mà chiều Khoa cũng ghé. Rồi tối cuối tuần, họ đi dạo Hồ Xuân Hương, uống sữa đậu nóng, chụp hình trước quán bánh canh đông đúc. Tình yêu đến như bánh chín trong lò – không tiếng động, chỉ có hương thơm lan tỏa.

Ngày Khoa rời Đà Lạt về lại Sài Gòn, trời mưa nhẹ. Hân đưa cho anh một chiếc hộp đựng bánh tart dâu, ghi dòng chữ nhỏ: Cảm ơn anh vì đã ghé ngang tiệm bánh nhỏ của em.

Anh nắm tay cô thật chặt:
– Về Sài Gòn, anh sẽ nhớ chiếc bánh này mỗi sáng.

– Vậy anh ráng nhớ luôn cô bán bánh luôn nha.

Một năm sau, cũng vào tháng Năm, tiệm bánh của Hân đóng cửa một ngày. Cô dán tờ giấy trước cửa: “Hôm nay nghỉ bán để đi lấy chồng.”

Tiệc cưới tổ chức trong khu vườn nhỏ phía sau nhà. Bạn bè cười rộ khi thấy bánh cưới cũng là… su kem phủ kem tươi. Hân khoác váy trắng, Khoa mặc vest xám, họ cắt bánh và cười thật tươi dưới vòm hoa cẩm tú cầu.

Ai đó hỏi:
– Sao lại chọn tháng Năm?

Khoa trả lời:
– Vì tháng Năm là tháng đầu tiên anh thấy em cười.

Thơ kết

Tháng Năm hong nắng bờ vai,
Em trao ánh mắt, ban mai nụ cười.
Su kem ngọt giữa lòng người,
Duyên trao chiếc bánh, thắm tươi cả đời.

Trời Đà Lạt khẽ mưa rơi,
Mà tim hai đứa rạng ngời như hoa.
Một lần ghé quán tình ca,
Là thương, là nhớ, là nhà – cùng nhau.

Bây giờ, tiệm bánh của họ có tên mới: “Bánh & Anh” – một góc nhỏ ngọt ngào giữa phố núi. Người ta đến, không chỉ để ăn bánh, mà để nghe chuyện về một cô gái làm bánh và chàng trai không giỏi làm thơ nhưng biết cách giữ nụ cười của người mình yêu.

Tháng Năm ấy đã khép lại với hoa, với nắng, và với một mối tình êm như mưa phùn đầu hạ. Nhưng mỗi lần nhắc đến, tim Hân vẫn đập rộn ràng như ngày đầu tiên thấy Khoa đứng lóng ngóng trước quầy bánh, và hỏi một câu rất bình thường:

– Ở đây… có bánh su kem không em?

No comments:

Post a Comment