Trong dòng chảy thi ca xưa, bên cạnh những vần thơ trầm mặc về thế sự, nhân tình, vẫn luôn có một mảng sáng dịu dàng mang tên “cái thú của tao nhân”. Đó là thú điền viên, thú ẩn sĩ, thú du sơn ngoạn thủy, thú thưởng trà ngâm thơ – những niềm vui giản dị mà thanh cao, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Với các bậc tao nhân mặc khách, sống không chỉ để tồn tại, mà để cảm – cảm trời, cảm đất, cảm người, và cảm cả sự nhàn. Mời bạn cùng bước vào thế giới thơ Đường – nơi cái thú của tâm hồn được cất lên bằng vần điệu tuyệt mỹ.
Có người chọn vẽ để tịnh tâm. Có người chơi đàn, đánh cờ, chăm lan để thư giãn. Còn tôi, lại mê một thú chơi giản dị mà đầy công phu: làm một bài Thất ngôn Bát cú Đường luật – niêm luật đủ, thanh bằng trắc rõ, chữ chọn cho gọn, ý chọn cho sâu, vần gieo cho đẹp. Cứ thế mà thảnh thơi…
Có người chọn vẽ để tịnh tâm. Có người chơi đàn, đánh cờ, chăm lan để thư giãn. Còn tôi, lại mê một thú chơi giản dị mà đầy công phu: làm một bài Thất ngôn Bát cú Đường luật – niêm luật đủ, thanh bằng trắc rõ, chữ chọn cho gọn, ý chọn cho sâu, vần gieo cho đẹp. Cứ thế mà thảnh thơi…
Không phải ai làm thơ Đường cũng vì muốn trở thành thi sĩ. Có người chỉ say mê cảm giác rót từng con chữ xuống như nhỏ từng giọt trà – đậm nhạt vừa tay. Có người yêu cái cách mà chỉ trong 8 câu 56 chữ, có thể gói trọn một mùa thu, một kiếp người, hay một mối duyên không lời.
Thơ Đường không dễ chiều – như một cô nương cổ điển, kín đáo, khó gần. Nhưng một khi đã hiểu được luật và tâm tình của nàng, thì say mê không dứt. Câu đối câu, ý đối ý, vần đối vần – không gian tưởng chừng gò bó ấy lại mở ra chiều sâu vô tận của nội tâm. Đó là cái thú của người chơi thơ Đường: không ào ạt cảm xúc, mà tiết chế, dồn nén, tinh lọc từng dòng – như gọt một phiến ngọc, đẽo một nét chữ.
Đặc biệt với Thất ngôn Bát cú, thơ Đường giống như một cuộc chơi của những tâm hồn yêu tĩnh lặng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, cẩn trọng, và cả một chút đắm say. Làm một bài thơ Đường, tựa như cắm một cành mai trắng giữa đêm trăng – người ngoài có thể không nhìn thấy, nhưng người cắm thì biết: lòng mình vừa an.
Thơ Đường là thế – không ồn ào, không vội vã, không hào nhoáng. Nó lặng lẽ len vào lòng người, để lại dư âm nhẹ như hương trà cũ.
Và đôi khi, chỉ một câu thơ đúng niêm, đúng vần, tim đã khẽ rung – như thể trong lòng vừa nở một bông hoa lặng lẽ.
Kính mời tri kỷ gần xa, cùng nhấp một ngụm trà, ngâm vần thơ cũ, thả hồn giữa làn hương…
Tay rót trà xưa, lòng tịnh hoa,
Mài vần lặng lẽ giữa sơn hà.
Một câu gạn ý từ trang trắng,
Tám chữ dồn tâm giữa bóng tà.
Mực nhỏ hồn thơ lên sắc mộng,
Giấy tròn nét chữ đượm hương trà.
Ai hay thú nhã không lời ngợi,
Gói cả chiều thu dưới nắng ngà.


No comments:
Post a Comment