Tình mẹ như biển rộng trời cao, lặng thầm mà vô tận. Dẫu tháng năm trôi qua, dấu chân mẹ vẫn in hằn trong ký ức ta – từng sợi tóc bạc, từng bước chân mỏi, từng ánh mắt dõi theo con khôn lớn. Có những hy sinh không lời, những đêm dài mẹ thức, những ngày vất vả mẹ chịu, chỉ mong con được an lành, đủ đầy. Bài thơ "Mẫu Tình Thiên Thu" được viết theo thể Đường luật, sử dụng nhiều từ Hán Việt trang trọng nhằm tôn vinh vẻ đẹp thiêng liêng, cao quý của mẫu thân. Qua từng vần, từng chữ, người viết mong được bày tỏ lòng tri ân sâu sắc đến đấng sinh thành – người đã hiến trọn đời mình cho con cái, mà chưa một lần mong nhận lại. Mẹ – chỉ cần thấy con cười là đủ hạnh phúc.
Mẫu Tình Thiên Thu
Tích nhật ân sâu tự hải hà,
Tình thâm mẫu ảnh tựa sơn nga.
Sương rơi tóc bạc đêm tàn lệ,
Chân mỏi vai gầy nắng cháy da.
Cúc dục âm thầm quên mỏi mệt,
Phù sinh lặng lẽ gánh phong ba.
Dẫu đi vạn lý hồn chưa thoát,
Một tiếng “mẹ ơi” đủ xót xa.
Tình mẹ không cần phải nói nhiều, vì chỉ một ánh mắt, một bàn tay, một lần chờ con về muộn… cũng đủ khiến lòng ta lay động suốt đời. "Mẫu Tình Thiên Thu" khép lại bằng tiếng gọi “mẹ ơi” – lời giản dị nhưng chất chứa ngàn xúc cảm. Dẫu đi đâu, làm gì, mỗi chúng ta đều mang trong tim hình bóng người mẹ thân yêu. Hy vọng bài thơ như một nén hương lòng, nhắc nhớ về tình mẫu tử thiêng liêng – bao la như biển lớn, bền bỉ như núi cao, và vĩnh hằng như chính nhịp đập con tim.

No comments:
Post a Comment