Có những người chỉ bước ngang đời ta một đoạn,
Nhưng lại để lại dấu vết kéo dài cả một đời.
Thời gian trôi, cảnh vật đổi thay,
Nhưng hình bóng của người xưa – dáng đứng, nụ cười, và những điều chưa kịp nói – vẫn như vầng mây lặng lẽ trôi mãi trong miền ký ức.
Bài thơ sau đây là chút hoài niệm lắng lại từ một cuộc chia tay không hẹn ngày gặp lại – nơi phong ảnh cố nhân còn vương trong từng làn gió, từng giọt trà nguội lạnh,
và từng nhịp thở chậm của một trái tim không quên...
Phong Ảnh Cố Nhân
Mây trắng lơ thơ phủ khúc sông,
Giang đầu vọng bóng khách phiêu bồng.
Trà xưa lạnh giấc tàn trong mộng,
Chữ cũ phai mờ để ngóng trông.
Trúc ủ bóng tà hiên gác vắng,
Phong ru hồn mộng ngõ chiều thông.
Bóng xưa người cũ giờ xa vắng,
Lắng đọng trong tâm giọt lệ hồng.
Bài hoạ:
VÔ ĐỀ
Người đi lặng lẽ giữa non sông
Hoài niệm ngày xưa đã bế bồng
Đã trót cùng nhau chung lối mộng
Mà nay chia biệt để buồn trông
Phòng loan gối chiếc nay hoang vắng
Lạnh lẽo cô đơn cũng đả thông
Cảnh cũ người xưa chừ trống vắng
Nhớ thương thân gởi nụ hôn hồng
Nguyễn Khôi
Bài hoạ:
Đò Lạc Bến Xưa
Tà nguyệt lưng trời soi bến sông,
Đò xưa lạc bến khuất non bồng.
Gió đưa tiếng nhớ về trong mộng,
Mực nhỏ dòng thơ viết ngóng trông.
Khói phủ mái lều vương bóng nhạn,
Sương giăng cuối ngõ ẩn màu thông.
Người đi chẳng hẹn mùa hoa nở,
Chỉ để lòng ai thắm giọt hồng.
Hoàng Phạm
Bài hoạ:
HƯ KHÔNG
Em về một nọ lặng bên sông
Dõi mắt miền hư …ảnh ỷ bồng
Thiên lý vọng , du dương trải mộng
Lao xao bờ, vạt cỏ hoài trông
Mềm tay xoè ấm , bàn tay bỗng
Lạnh úa bàn tay … cội cõi… thông
Ừa nhé còn đâu , còn quạnh vắng
Còn chăng kỷ niệm …mãi hương hồng
Nguyễn Khiết Hà
Bài họa:
Con thuyền nhỏ
Có con thuyền nhỏ giạt cuối sông
Khép kín trong khoan nợ tan bồng
Đêm đông băng lặng cười trong mộng
Xuân úa hoa tàn khóc ngóng Trông
Nhiều đêm múc đỗ sầu chưa cạn
Trốn cuộc tôi đày lối chưa thông
Thuyền ơi gác mộng về bến cũ
Nhìn bóng hoàng hôn tứa máu hồng .
Đại Ngàn
Giang đầu vọng bóng khách phiêu bồng.
Trà xưa lạnh giấc tàn trong mộng,
Chữ cũ phai mờ để ngóng trông.
Trúc ủ bóng tà hiên gác vắng,
Phong ru hồn mộng ngõ chiều thông.
Bóng xưa người cũ giờ xa vắng,
Lắng đọng trong tâm giọt lệ hồng.
Bài hoạ:
VÔ ĐỀ
Người đi lặng lẽ giữa non sông
Hoài niệm ngày xưa đã bế bồng
Đã trót cùng nhau chung lối mộng
Mà nay chia biệt để buồn trông
Phòng loan gối chiếc nay hoang vắng
Lạnh lẽo cô đơn cũng đả thông
Cảnh cũ người xưa chừ trống vắng
Nhớ thương thân gởi nụ hôn hồng
Nguyễn Khôi
Bài hoạ:
Đò Lạc Bến Xưa
Tà nguyệt lưng trời soi bến sông,
Đò xưa lạc bến khuất non bồng.
Gió đưa tiếng nhớ về trong mộng,
Mực nhỏ dòng thơ viết ngóng trông.
Khói phủ mái lều vương bóng nhạn,
Sương giăng cuối ngõ ẩn màu thông.
Người đi chẳng hẹn mùa hoa nở,
Chỉ để lòng ai thắm giọt hồng.
Hoàng Phạm
Bài hoạ:
HƯ KHÔNG
Em về một nọ lặng bên sông
Dõi mắt miền hư …ảnh ỷ bồng
Thiên lý vọng , du dương trải mộng
Lao xao bờ, vạt cỏ hoài trông
Mềm tay xoè ấm , bàn tay bỗng
Lạnh úa bàn tay … cội cõi… thông
Ừa nhé còn đâu , còn quạnh vắng
Còn chăng kỷ niệm …mãi hương hồng
Nguyễn Khiết Hà
Bài họa:
Con thuyền nhỏ
Có con thuyền nhỏ giạt cuối sông
Khép kín trong khoan nợ tan bồng
Đêm đông băng lặng cười trong mộng
Xuân úa hoa tàn khóc ngóng Trông
Nhiều đêm múc đỗ sầu chưa cạn
Trốn cuộc tôi đày lối chưa thông
Thuyền ơi gác mộng về bến cũ
Nhìn bóng hoàng hôn tứa máu hồng .
Đại Ngàn
Có lẽ… ai cũng có một “người cũ” trong đời.
Không phải để trách, để giận, hay để giữ lại – mà để nhớ rằng ta đã từng sống trọn một quãng thời gian bằng cả niềm tin, lòng thương và sự dại khờ.
Phong ảnh cố nhân không còn rõ nét trong đời thực,
nhưng lại sắc sảo trong tâm tưởng – như bóng chiều in trên mặt nước.
Càng chạm tay vào, càng tan.
Nhưng dù phai nhòa thế nào, người ấy vẫn là một phần trong bức tranh tâm hồn – lặng lẽ, dịu dàng và không thể thay thế.
Và ta cứ thế đi tiếp…
Mang theo chút dư hương của một người không còn ở lại,
Nhưng chưa bao giờ thật sự rời xa.

No comments:
Post a Comment