“Tháng Năm Em Qua” là một bản tình ca nhẹ nhàng, viết cho một bóng dáng dịu dàng đã ghé ngang đời như gió đầu hè – thoảng qua nhưng khiến lòng người thao thức mãi. Bài thơ là sự đan xen giữa ký ức và hiện tại, giữa ánh nhìn thầm lặng và nỗi nhớ không lời. Từng câu, từng hình ảnh đều thấm đẫm sự dịu dàng của tháng Năm, của một thời đã xa nhưng chưa bao giờ lạc mất trong tim. Đọc để chậm lại một nhịp, và cảm thấy lòng mình cũng từng có một “tháng Năm như thế”
Tháng Năm hong nắng bờ mi,Em cười nhẹ gió, xuân thì thầm yêu.
Lòng tôi như cánh chim chiều,
Nghiêng bên ký ức, phiêu diêu bên người.
Em đi, áo trắng thảnh thơi,
Hương sen đầu hạ thả trôi lối mềm.
Tôi gom ánh mắt dịu êm,
Gửi theo nhành gió ướp thêm nỗi lòng.
Tháng Năm trải nắng bên sông,
Câu thơ nghiêng ngả, tơ lòng nghiêng nghiêng.
Tôi ngồi đếm bước đời riêng,
Nhặt trong chiều muộn mắt em mơ màng.
Ước chi níu được tháng vàng,
Giữ em ở lại mơ màng hôm nay.
Bởi em, bởi gió, bởi mây,
Mà tim tôi thức suốt ngày tháng Năm.
Tiếng ve rơi giữa tán xanh,
Gọi mùa phượng thắm nghiêng cành đợi nhau.
Bóng em thấp thoáng qua mau,
Để tôi đứng lại, dạt dào nhớ thương.
Tháng Năm như khúc mộng thường,
Vấn vương dáng ngọc giữa sương mỏng mềm.
Tôi mang thương nhớ êm đềm,
Ép vào trang vở những đêm không rời.
Em qua như gió nhẹ trôi,
Để tôi lặng lẽ nhớ môi, nhớ tình.
Trên tay còn vệt hương xinh,
Như hoa cỏ dại thắm hình thoáng qua.
Chiều nay nắng rụng hiên nhà,
Tôi ngồi viết tiếp lời ca dịu dàng.
Tháng Năm ngập gió lang thang,
Mang theo ánh mắt ngỡ ngàng thuở xưa.
Tháng Năm rồi cũng sẽ trôi qua, như em – dịu dàng, lặng lẽ – đã từng ghé ngang đời tôi trong một khoảnh khắc đẹp đến nao lòng. Nhưng dư âm của nụ cười, ánh mắt, và những bước chân ấy… vẫn ở lại, âm thầm thắp sáng những dòng thơ chưa kịp viết hết. Nếu một ngày nào đó, em đọc được những câu chữ này, xin hãy biết rằng – có một người đã giữ em lại trong tim bằng tất cả sự nhẹ nhàng mà tháng Năm từng mang đến. Và từ đó, tháng Năm với tôi… mãi không còn là một tháng bình thường.


No comments:
Post a Comment