Có những mối duyên không tan theo năm tháng, chỉ lặng lẽ phai nhòa trong sương gió cuộc đời. Có những ký ức không cần nhắc lại, cũng tự trở về mỗi khi chiều xuống, gió lùa qua kẽ tóc, lòng người chợt chùng xuống. Bài thơ Vọng Cố Nhân Tình là tiếng vọng của một tâm hồn hoài niệm, nơi bóng hình xưa vẫn hiện hữu trong từng nhịp thở, từng giấc mơ chập chờn. Với thể thơ thất ngôn bát cú Đường luật, bài thơ là một khúc ngân nhẹ nhàng – gói gọn nỗi nhớ, nỗi tiếc, và chút bình yên lặng thầm của người đã đi qua một cuộc tình… nhưng vẫn chưa rời khỏi trái tim.
Vọng Cố Nhân Tình
Duyên cũ phôi pha vọng nhớ đêm,
Phong vân lặng lẽ trải bên thềm.
Lệ thầm khắc bóng hồn lay nhẹ,
Ảnh ngọc xa mờ bóng ghé thêm.
Thu lạnh lướt vai sầu tóc rối,
Tình sâu in dấu bước chân mềm.
Trăng tà khép lối sương pha mỏng,
Nguyện giữ tâm giao thuở ấm êm.
Tự hoạ:
Vương Mộng Chiều Xưa
Bóng xưa lặng lẽ phủ sương đêm,
Lá rụng ven hiên đậu trước thềm.
Ngõ vắng người qua, hồn chợt thức,
Chiều buông gió ghé, mãi vương thêm.
Trăng nghiêng gợi bóng thu phai mỏng,
Lệ đọng ngân sâu ánh mắt mềm.
Lối cũ hương xưa còn đượm lạnh,
Về trong giấc mộng dệt lời êm.
Bóng xưa lặng lẽ phủ sương đêm,
Lá rụng ven hiên đậu trước thềm.
Ngõ vắng người qua, hồn chợt thức,
Chiều buông gió ghé, mãi vương thêm.
Trăng nghiêng gợi bóng thu phai mỏng,
Lệ đọng ngân sâu ánh mắt mềm.
Lối cũ hương xưa còn đượm lạnh,
Về trong giấc mộng dệt lời êm.
Hai bài thơ như hai nhịp thở nối liền một nỗi nhớ – một nỗi nhớ không ồn ào, không níu kéo, chỉ âm thầm thấm vào hồn qua từng hình ảnh, từng kỷ niệm xưa cũ. “Vọng Cố Nhân Tình” và “Vương Mộng Chiều Xưa” không chỉ là những vần thơ, mà còn là những lời thì thầm của quá khứ, nơi tình chưa tắt, duyên chưa nguôi – chỉ là lặng yên giữa muôn ngàn đổi thay.

No comments:
Post a Comment