Bài viết “Ế Chính Hiệu” chỉ là chút tếu táo cuối tuần, viết ra để cười chơi cho đời bớt nghiêm trọng. Xin đừng ai suy nghĩ sâu xa hay quy chụp chi chi! Không đá xéo ai, không than thân trách phận, chỉ đơn giản là một kiểu "tự trào" dễ thương của những trái tim... biết yêu đời, biết cười mình trước khi cười thiên hạ. Đời mà, ai cũng từng “ế” — ít nhất là một lần… trong trí tưởng tượng! Xin mời đọc với tâm thế thư giãn và thảnh thơi nha!
Hôm qua đi ngang con hẻm nhỏ, thấy cái bảng đỏ rực treo lủng lẳng: “Ế CHỔNG GỌNG” — mình thắng cái “két” như gặp biển báo nguy hiểm cấp độ... rung rinh trái tim! Nhìn thoáng qua tưởng đâu có cuộc tuyển chọn phi công trẻ, áo body bó sát, tóc vuốt ngược và nụ cười mắc tiền kiểu Hollywood! Ai dè đâu, đứng lại đọc kỹ thì… té cái chỏng què: hóa ra đó là “tâm sự tuổi hồng” của một chị đẹp thuộc diện... ế có sổ hồng, được Nhà nước chứng nhận!
Bài thơ phía dưới bảng chua chát mà duyên ngầm, vừa bi vừa hài như kịch dài 45 tập. Đến câu “Ế chổng mông” là mình xém sặc miếng bánh mì trong họng. Thơ gì đâu mà cay như ớt, mặn như nước mắt đổ vào... chậu gội đầu ngày Tết!
Mình vừa cười, vừa tự hỏi: có khi nào mai mốt, sau vài mùa Valentine đi ngang, mình cũng... rung cảm cấp độ chị ấy, rồi hăng hái treo bảng ngoài cổng kiểu:
“Ế CHỨ KHÔNG RẺ – MỜI KHÔNG DỄ – HÀNG ĐỘC, KHÔNG SALE!”
Nói gì thì nói, ế thời nay đâu phải vì ế mà buồn. Ế mà biết thơ, biết thả thính bằng ngôn từ, biết xài nước hoa mắc tiền và biết... giữ giá là đẳng cấp nha quý dzị!
Thôi thì hôm nay mình cười chị, biết đâu ngày mai... chị cười lại mình!
Chào mừng đến với thế giới Ế Mà Vui – nơi không có chồng, nhưng có... nguyên vựa muối để sống dai!
Và mình không quên viết ngay một bài thơ “đính kèm hiện thực”, đúng tinh thần ế mà vui, ế mà sang chảnh, vừa thơ vừa trào phúng để đời khỏi quên:
Ế Chính Hiệu!
Phòng nhỏ đêm buông lạnh lẽo không,
Bao năm gối chiếc vắng hơi ông.
Chăn đơn tự ủ... nghe rền rĩ,
Gối lẻ từng đêm... khóc lén mong.
Ngó trái duyên chờ, như phải ế,
Bói đâu cũng trúng số… lông bông!
Thôi kệ, ế sang, đâu có rẻ,
Một mình vẫn đủ... chẳng cần chồng!
Vâng, “Ế Chính Hiệu” chứ chẳng phải hàng giả đâu nha!
Thơ gì mà vừa chua, vừa cay, vừa mặn mà... không quên rắc thêm chút tiêu dí dỏm!
Lời lẽ tưởng giỡn chơi mà thấm tận tim gan — nói hộ bao tâm hồn đang... chờ duyên mà không chờ lụy.
Ế không phải là thiếu, mà là… đang tuyển kỹ!
Thôi thì ai chưa hiểu thì cười, ai hiểu rồi… thì gật gù thương mến.
Vì ế mà tự tin, ế mà vẫn xinh, vẫn thơm, vẫn có giá — mới đúng là Ế ĐẲNG CẤP!
No comments:
Post a Comment