Sáng nay mình rời nhà đúng 7h40, thong thả chạy xe như đang dạo phố mùa thu. Đường chỉ có 4 cây số, không đèn đỏ nào dám cản trở, đến nơi thì... 7h46. Còn sớm hơn cả giờ cà phê đầu ngày của bác sĩ!
Gần 8h, cánh cửa hé mở, mình bước vào với phong thái của bệnh nhân “first class”. Vài phút sau, cô y tá gọi vào kiểm tra mắt. Mọi thao tác nhẹ nhàng, êm như ru mắt buổi sáng.
Xong xuôi, cô cười bảo: “Chờ chút, bác sĩ sẽ ghé.”
Mình gật đầu, thêm câu bông đùa: “Mong là bác sĩ đừng quên tôi nha!”
Cô y tá khựng lại, cười mỉm hỏi:
- “Ơ... hình như anh có kỷ niệm gì đau thương với vụ bị bỏ quên hả?”
Ờ thì… cũng không hẳn, nhưng người từng bị shipper bỏ quên trà sữa sẽ hiểu!
Nghe tới đó, cô y tá càng tò mò:
- “Anh kể nghe chơi được không?”
Mình đáp tỉnh rụi:
- “Dĩ nhiên là được! Chuyện là như vầy nè…”
“Cách đây chừng hai năm, ông bạn tôi hẹn khám ở phòng mạch lúc 3 giờ chiều. Sau khi y tá đo mắt, ổng được dặn: ‘Ngồi chờ chút, bác sĩ sẽ vào ngay.’
Ổng chờ… tới 5 giờ! Không bác sĩ, không y tá, đèn trần tắt hết, chỉ còn ánh sáng le lói ngoài hành lang như phim kinh dị.
Ổng hốt hoảng gọi tôi:
- ‘Tôi bị nhốt rồi, hình như tụi nó về hết!’
Tôi cũng đứng hình vài giây, tưởng ổng đùa, nhưng nghe giọng lo lắng quá. Bèn dặn:
- ‘Ngồi yên đó, đừng chạy lung tung… lỡ còi hụ tới mà tưởng vô ăn trộm thì khổ!’
Ổng “ok”. Tôi gọi 911 trình bày sự vụ. Vài phút sau, cảnh sát đến... giải cứu. Vậy đó!”
Cô y tá cười không khép nổi miệng, tay cầm hồ sơ cũng rung rung:
- “Thiệt hả anh?”
Mình tỉnh bơ đáp:
- “Nếu không thiệt thì sao tôi nghĩ ra được chuyện... bậy cỡ đó?”
Thấy chưa, ai bảo đi khám là khô khan? Vô phòng khám mà cũng thành... liveshow kể chuyện nha!
Vừa kể xong, cô y tá cười lắc đầu rồi nhẹ nhàng bước đi, chắc sợ cười to quá lại quên mất mình là người chuyên môn. Chưa đầy ba phút sau, Dr. Brown xuất hiện với nụ cười tươi như người mới trúng số.
Anh xem hồ sơ, gật đầu hào hứng:
- “Mọi thứ ổn hết, đúng như kế hoạch ban đầu!”
Nghe xong mà lòng nhẹ tênh, như vừa được phát vé số trúng an ủi.
Rồi với thao tác dứt khoát nhưng đầy cẩn trọng, anh nhẹ nhàng tháo nốt hai mũi chỉ cuối cùng tay không run, mắt không chệch, tâm không lệch. Vậy là ca mổ chính thức khép lại, suôn sẻ và “đẹp từ ánh nhìn tới tâm hồn”.
Cảm giác như gỡ được một lớp mây mù khỏi đôi mắt – không phải kiểu mơ mộng lãng mạn đâu, mà là kiểu “trời ơi, sáng rồi nè!”. Trong lòng thì bừng sáng một niềm vui không diễn tả được – đúng nghĩa “thấy đời đẹp hơn một cách rõ ràng”!
Cảm ơn cả nhà đã yêu thương, quan tâm và gửi lời động viên suốt hành trình mổ mắt của mình. Thương gì đâu cho vừa! Nhờ năng lượng tích cực của mọi người mà mắt sáng, lòng cũng sáng luôn! Hẹn gặp lại ở phiên bản… “thấy rõ không cần nheo” nha!
No comments:
Post a Comment