Thursday, July 3, 2025

Áo Trắng Trên Cát

Chiều cuối tháng Sáu, biển Nha Trang lặng lẽ đến nao lòng. Sóng không gầm gào, chỉ rì rào như tiếng thở dài của một nỗi buồn chưa từng nói ra. Trên nền cát mềm, một cô gái mặc áo dài trắng đứng im, tóc xõa ngang vai, tay cầm chiếc nón lá nghiêng che khuôn mặt. Dưới vành nón, ánh mắt hoe đỏ, trũng sâu như vừa rơi ra một cơn mưa thầm.

Tên cô là Mai.

Mai không sinh ra ở phố biển. Cô lớn lên giữa cánh đồng miền Trung đầy nắng gió, nơi tiếng chim chiều hòa cùng nhịp võng kẽo kẹt, nơi ký ức thơm mùi rơm rạ và những mùa gặt sớm. Cha mất khi Mai vừa mười tuổi. Mẹ bệnh, gánh hàng rong nuôi con ăn học. Mai học giỏi, đẹp, nết na, nhưng vì thế mà cô luôn đứng bên rìa những cuộc vui. Cô lặng lẽ như một đoá hoa dại, đẹp theo cách riêng mà ít ai dám đến gần.

Rồi năm mười tám tuổi, Mai gặp anh, Khải, một giảng viên đại học từ Sài Gòn về quê ngoại nghỉ hè. Họ tình cờ gặp nhau ở bến xe khi Mai nhặt giúp anh chiếc ví rơi. Chỉ là một hành động nhỏ, nhưng nó mở đầu cho những lần trò chuyện dài, những cái nhìn đắm say, và một tình yêu lớn dần lên trong sự lặng thinh của đất trời.

Khải bị cuốn hút bởi vẻ đẹp trong veo, vừa dịu dàng vừa cứng cỏi của cô gái quê. Mai, trong sự non nớt lần đầu biết rung động, đã dâng trọn con tim cho người đàn ông ấy. Mỗi mùa hè, anh về. Mỗi lần về là thêm một tấm ảnh chung, một cành hoa ép vội, và một lời hứa cho tương lai.

“Rồi anh sẽ đón em lên Sài Gòn. Mình sống gần biển, sáng em mặc áo dài tưới hoa, còn anh pha cà phê và đọc báo.” Khải thường nói vậy.
Mai tin. Như bất kỳ cô gái lần đầu yêu đều tin vào những điều dịu ngọt.
Thế nhưng, đến mùa hạ thứ ba, khi Mai đang ôn thi đại học thì nhận được tin: Khải sắp cưới. Không phải Mai. Là con gái của hiệu trưởng trường anh. Một cuộc hôn nhân sắp đặt, vì sự nghiệp và danh iếng.
Không một lời giải thích. Không một tin nhắn. Anh biến mất như thể tình yêu ấy chưa từng tồn tại.
Mai lặng người. Cô đứng dưới cơn mưa đầu mùa, ôm bức thư chưa kịp gửi, nước mắt hòa cùng mưa làm nhòe cả nét chữ mực tím.

Hôm sau, cô bỏ thi.
Một mình lên Nha Trang, xin làm nhân viên trong một quán cà phê nhỏ gần biển. Ngày ngày, cô lặng lẽ dọn bàn, bưng bê, nhìn khách đến rồi đi. Nhưng điều khiến ai cũng nhớ là vào mỗi buổi chiều, dù nắng hay mưa, Mai đều mặc áo dài trắng, đi dọc bờ biển.

Gió vắng trôi qua bờ cát nghiêng,
Một tà áo trắng thoảng ưu phiền.
Biển xanh chẳng hiểu lòng ai khép,
Chỉ biết dỗi hờn mỗi buổi nghiêng.

Người ta hỏi vì sao. Cô chỉ cười buồn:
“Vì em đã hứa sẽ mặc áo dài tưới hoa mỗi sáng. Giờ biển không có hoa, chỉ có cát. Nhưng em vẫn muốn giữ lời.”
Người ta bảo cô khờ. Bà chủ quán gọi cô là "cô gái của kỷ niệm". Còn Mai, cô không khờ, chỉ là cô đã trao hết lòng mình cho một điều đẹp đẽ rồi ôm lấy mảnh vỡ suốt đời.
Một ngày đầu tháng Bảy, Mai nhận được bức thư từ người bạn cũ. Trong đó là tấm thiệp cưới của Khải, kèm một dòng: “Em có ổn không? Anh xin lỗi.”
Cô không khóc. Chỉ cười, một nụ cười rỗng. Hôm ấy biển có vị mặn gắt hơn. Gió thốc tung tà áo dài. Và ai đó nhìn thấy một vệt trắng mong manh bước chân vào sóng…
Ba ngày sau, người ta tìm thấy Mai nằm ngất trên bãi cát, thân thể lạnh ngắt, áo dài ướt đẫm. Cô không chết. Nhưng không còn là Mai nữa.
Từ đó, cô không nói, không cười. Ánh mắt như đã khép lại với thế giới. Cô vẫn ra biển mỗi chiều, nhưng chỉ ngồi nhìn. Lặng như một chiếc bóng trắng trôi dạt giữa cuộc đời.

Một năm sau, Khải quay lại Nha Trang.
Anh không còn vẻ thư sinh ngày nào. Đôi mắt mỏi mệt, gương mặt sạm nắng. Cuộc hôn nhân của anh đổ vỡ. Anh rời Sài Gòn, đi qua bao miền đất như kẻ trốn chạy một quá khứ không thể tha thứ.
Rồi anh thấy Mai ngồi lặng bên biển, áo dài trắng, tóc buông rối. Anh muốn gọi. Nhưng cô lướt qua anh như gió.
Anh gục xuống, bàn tay vùi vào cát. Người đàn ông từng dạy bao sinh viên giờ chỉ còn là kẻ đi tìm một ký ức lỡ làng.

Ngày hôm sau, anh để lại trên bàn quán cà phê nơi Mai từng làm một bó hoa trắng cùng bức thư ngắn:
“Anh xin lỗi. Anh đã làm gãy một cánh chim. Nếu em còn có thể tha thứ, xin hãy nhìn anh lần cuối. Nếu không, anh sẽ rời khỏi thế giới này, nơi từng có em như mùa xuân đầu đời.”

Mai không đọc. Nhưng không vứt. Cô giữ dưới gối, như một lời thầm thì lúc nửa đêm.
Rồi một ngày đầu thu, trời trong và sóng lặng. Mai bước đến quán, áo dài trắng bay theo gió, mắt không còn mờ đục như trước.
Cô đứng trước Khải. Nhẹ nhàng hỏi:
– Anh còn nhớ tên bài thơ em viết tặng anh không?
Khải ngước lên, nghẹn ngào:
– Biển Không Gió…
Cô gật đầu. Giọng như gió mỏng:
– Em tha thứ. Nhưng em không quên.

Rồi cô quay đi, bước về phía biển. Tà áo trắng bay lên như linh hồn vừa nhẹ bước ra khỏi ký ức. Lần này, cô không khóc. Cũng không nhìn lại.
Khải không đuổi theo. Anh đứng nhìn vệt trắng nhỏ dần, nhỏ dần trên bờ cát. Rồi tan vào biển. Như một khúc nhạc chưa từng được hát trọn vẹn.

Bằng lăng tím rụng chiều yên ả,
Tấm ảnh ngày xưa nhạt bóng hoa.
Người đứng bên nhau, tay khẽ giữ,
Mà như ôm trọn một trời xa.

Căn phòng trọ của Mai để lại bó hoa khô, một bức ảnh cũ chụp hai người dưới hàng bằng lăng tím. Sau ảnh là dòng chữ viết tay:
“Nếu một ngày em không còn ở đây, anh hãy đến bờ biển, em sẽ là cơn gió thổi qua tim anh lần cuối.” ...

No comments:

Post a Comment