Trong dòng đời xuôi ngược, có những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại hóa thành kỷ niệm đi theo ta suốt một đời. Một buổi chiều thu, một con đường phủ lá vàng, một vòng tay chở che ấm áp phía sau lưng, tất cả gom lại thành một bức tranh dịu dàng. Đời có thể đổi thay, tháng năm có thể dời dạt, nhưng tình cảm chân thành luôn ở đó, giản dị mà bền lâu. Và thế là, trong thơ, chỉ còn lại một câu nói dịu dàng: “Anh vẫn chở em đến.”
Chở Em
Thu vắng heo may trải ngát hương,
Hoàng hôn lặng bóng ngập ven đường.
Trăng mờ giăng tỏ trôi làn khói,
Lá rụng bay vờn gợi nỗi thương.
Phố vắng chiều buông mưa gõ nhịp,
Lòng sầu đêm lắng nhạc ngân vương.
Người đi biền biệt tình chưa dứt,
Anh vẫn chờ em đến cuối sương.
Bài thơ khép lại, nhưng dư âm còn ở mãi trong lòng. Không phải là những chuyến xe xa hoa, cũng chẳng cần lời hứa thật to, chỉ cần có một bờ vai đủ rộng và một trái tim biết chờ đợi, thế là đủ. Hạnh phúc đôi khi chẳng nằm ở nơi đến, mà ở hành trình được đi cùng nhau. Trên từng đoạn đường, từng mùa gió, tình yêu vẫn chảy trôi bình lặng, êm đềm. Và cho dẫu mai này thời gian phủ bụi, thì hình ảnh ấy anh vẫn chở em đến, sẽ mãi là lời thì thầm ngọt ngào trong ký ức.
No comments:
Post a Comment