Có người từng nói, hạnh phúc không nằm ở chỗ ta có bao nhiêu tiền, bao nhiêu quyền, mà nằm ở chỗ ta có được bình an trong tâm hồn hay không. Thế nhưng, giữa dòng đời xô bồ hôm nay, bình an dường như trở thành một món quà xa xỉ – có tiền chưa chắc mua được, có quyền chưa chắc giữ được.
Sáng mở mắt ra, ta đã nghe đủ thứ ồn ào từ tin tức, mạng xã hội, công việc, toan tính… Mỗi ngày đều bị cuốn theo guồng quay “phải hơn, phải đủ, phải thắng”, để rồi tâm hồn hiếm khi có nổi một khoảnh khắc thảnh thơi. Ta mệt mỏi, nhưng lại tự huyễn hoặc rằng đó là nỗ lực. Ta chịu đựng, nhưng lại gọi đó là trách nhiệm. Trong khi điều trái tim ta cần đôi khi chỉ là một phút tĩnh lặng, một hơi thở sâu, một nụ cười hiền.
Bình an chẳng phải chuyện xa vời,
Đủ biết, dừng thôi… mới thảnh thơi.
Được – mất, hơn – thua cười một khắc,
Lòng yên thì mặc miệng trêu cười.
Bình an không phải là trốn tránh cuộc đời, cũng chẳng phải phủi bỏ trách nhiệm. Bình an là khi ta biết đủ, biết dừng, biết mỉm cười trước được – mất, hơn – thua. Nhưng thử hỏi, mấy ai trong chúng ta đủ dũng cảm để “buông” bớt, để không bị ràng buộc bởi tham vọng và định kiến của người đời?
Trong tình yêu nam nữ, điều ấy lại càng khó. Người ta miệng nói buông, nhưng trái tim chẳng thể dứt. Muốn quên mà lại nhớ, muốn lạnh lùng lại hóa dịu dàng. Và thế là, thay vì một lần nói hết, ta lại chọn những lời bóng gió, ẩn ý, vừa như trách, vừa như thương. Thứ tình ấy khiến con người ta day dứt, không còn bình an, nhưng cũng chẳng thể dứt bỏ.
Được mất trăm năm tựa giấc mơ,
Người người tranh đoạt đến bao giờ?
Chỉ khi buông thả lòng thanh tịnh,
Mới biết bình an chẳng thể chờ.
Càng bóng gió, càng bất an. Càng lửng lơ, càng rối lòng. Đêm về, một câu chữ mập mờ thôi cũng đủ làm tim xao động, làm giấc ngủ tan vỡ. Người ngoài nhìn vào tưởng nhẹ tênh, nhưng chỉ kẻ trong cuộc mới biết đó là mũi dao bén ngọt, cắt dần sự bình an vốn đã hiếm hoi.
Huống chi, khi ta mang những lời bóng gió ấy lên mạng xã hội, có thể vài người không hiểu, nhưng số lớn người quen thuộc sẽ đọc ra tâm trạng trong từng câu chữ. Và đôi khi, những lời bóng gió ấy lại trở thành trò cười cho họ. Nỗi buồn của ta, hóa ra lại là niềm mua vui cho người khác.
Ngỡ thả vài câu gió thoảng thôi,
Ai ngờ lại viết chuyện riêng tôi.
Kẻ thương, người ghét đồng chen miệng,
Bóng gió tình yêu để rối bời.
Vậy nên, thay vì bóng gió, có lẽ ta nên tập nói thẳng, nói thật, hoặc chọn im lặng khi cần. Bởi chỉ khi đối thoại rõ ràng với nhau, hoặc đủ mạnh mẽ để giữ riêng trong lòng, ta mới có thể giữ được chút bình an ít ỏi. Dù xa xỉ, nhưng bình an vẫn là món quà mà ai cũng xứng đáng được chạm đến.
No comments:
Post a Comment