Trong mỗi cuộc hôn nhân tan vỡ bởi ngoại tình, dư luận và người trong cuộc thường dồn hết sự căm phẫn vào kẻ thứ ba. Người ta gọi họ bằng đủ những cái tên cay nghiệt: “hồ ly tinh”, “kẻ cướp chồng”, “phá nát gia đình” như thể chỉ cần loại bỏ bóng dáng người ngoài thì mái ấm sẽ trở về trọn vẹn. Nhưng đó chỉ là cách nhìn từ bề mặt. Thực tế, một gia đình hạnh phúc không thể sụp đổ chỉ vì một người xa lạ gõ cửa. Ngoại tình, suy cho cùng, là hệ quả từ bên trong, từ những vết rạn đã âm thầm hiện hữu trong chính mối quan hệ vợ chồng.
Một người đàn ông khi còn biết trân trọng vợ, gìn giữ từng lời hứa, nâng niu từng bữa cơm gia đình sẽ không dễ dàng sa ngã. Một người phụ nữ khi còn thấy mình được yêu thương, lắng nghe, và đồng hành sẽ chẳng mấy khi chông chênh trước những cám dỗ. Kẻ thứ ba chỉ có thể chen chân khi một bên đã lơ là, khi trái tim đã nguội lạnh, khi cánh cửa lòng đã khẽ mở ra. Nói cách khác, ngoại tình không phải là nguyên nhân, mà là kết quả của một cuộc hôn nhân vốn đã hao mòn.
Nhiều người chọn cách đổ lỗi cho “người ngoài” để tránh đối diện với sự thật đau lòng: chính họ, những người từng thề nguyền gắn bó đã không còn đủ kiên nhẫn và yêu thương để giữ lời thề ấy. Họ quên rằng một mái ấm cần được nuôi dưỡng hằng ngày. Tình yêu không bền vững chỉ nhờ những tháng ngày đầu nồng nàn, mà nhờ sự chăm chút liên tục qua từng hành động nhỏ: một lời động viên, một cái nắm tay, một sự cảm thông. Khi những điều đó biến mất, gia đình trở thành ngôi nhà lạnh lẽo và bất cứ ai gõ cửa cũng dễ được chào đón như cái cớ để trốn chạy.
Bản chất của hôn nhân không phải là dựng lên một bức tường cao để ngăn cản người thứ ba, mà là cùng nhau xây một mái ấm vững chãi từ bên trong. Khi hai trái tim đủ đầy, chẳng ai muốn tìm thêm; khi tình nghĩa bền chặt, chẳng có “rắn độc” nào có thể len lỏi. Điều giữ gia đình không phải là sự cảnh giác thường trực, mà là sự đồng lòng vun đắp không ngừng.
Ngoại tình, vì thế, không phải bi kịch do kẻ ngoài gây ra, mà là lời cảnh báo: bên trong đã có người buông tay. Muốn giữ nhau, hãy giữ từ sớm. Hãy nhớ rằng gia đình không cần một người gác cửa, mà cần hai trái tim cùng quay về, cùng trân trọng, cùng nắm tay đến cuối con đường. Vì “rắn” chỉ có thể bò vào khi cánh cửa đã được chính tay chủ nhà mở ra.
TÂM SỰ GIA ĐÌNH
Gia thất bao năm nghĩa nặng mang,
Tình thâm một thuở dạ hoang mang.
Người quên ước cũ sầu vương vấn,
Kẻ nhớ duyên xưa lệ nhỏ tràn.
Ngoài cửa rắn chờ toan lẻn bước,
Trong nhà vợ chồng mãi ly tan.
Xin cùng giữ chặt lời thề cũ,
Khóa chặt tim nhau, vẹn chữ vàng.
No comments:
Post a Comment