Tháng Tám, không chỉ là một mùa, mà còn là khoảnh khắc giao mùa của cảm xúc. Ấy là khi nắng không còn gay gắt, gió chợt nhẹ hơn, và lòng người cũng dễ mở ra để đón lấy yêu thương. Trong cái dịu dàng của tháng Tám ấy, có một ánh nhìn, một nụ cười, một dáng người bước qua, đủ để lòng ai đó khẽ rung động. Bài thơ này được viết ra trong khoảnh khắc như thế, khi tình yêu không ồn ào, không dữ dội, mà len vào tim bằng sự ân cần, lặng lẽ và tha thiết như lần đầu biết thương một người.
Tháng Tám Mình Yêu
Tháng Tám về khe khẽ làn gió mới,
Tóc buông mềm nhẹ gót tới hiên chiều.
Trăng dịu êm, ánh vàng ngập chất yêu,
Lòng bỗng dịu, cả bầu trời thong thả.
Ánh mắt em trời chiều ngày cuối hạ,
Gió nhẹ ru hoa thắm tỏa hương bay.
Anh đứng nhìn, quên cả thở lúc này,
Chỉ thấy tim lạc nhịp say sự sống
Em nói rằng tháng Tám là duyên mộng,
Là mùa vừa đủ để ta thương nhau.
Gió cũng dịu hơn khi mới bắt đầu,
Nắng cũng biết thay gam màu le lói.
Mình bên nhau không cần nhiều lời nói,
Trà nghi ngút thơm tỏa khoảng trời mây.
Em cười khẽ, như thể mùa thu này,
Thành phố bỗng suốt cả ngày chân chất.
Có lẽ thế, tháng Tám không tất bật,
Nhẹ như hơi thở ấm giữa ban trưa.
Anh gom từng chất liệu tình pha vừa,
Cất giữa lòng, chẳng để thừa, vừa chứa.
Nếu được chọn yêu thêm lần đầu nữa,
Anh vẫn chờ tháng Tám tay trong tay.
Bởi chỉ cần em nghiêng vai tóc lay,
Cả cõi lòng anh hóa mây bên mãi.
Tình yêu trong tháng Tám giống như một giấc mộng lành giữa buổi trưa hiền. Không cần quá nhiều lời hứa, chỉ cần một ánh mắt hiểu nhau, một bàn tay nắm lấy thật chặt là đủ. Nếu cuộc đời là bốn mùa, thì tháng Tám chính là khoảng lặng ngọt ngào khiến người ta muốn dừng lại lâu hơn một chút để nhớ, để yêu, để giữ lấy. Và nếu một ngày nào đó phải chọn lại khoảnh khắc để bắt đầu thương một người, xin vẫn là tháng Tám, tháng của những dịu dàng, thinh lặng và những trái tim đang mỉm cười với nhau trong yên bình.
No comments:
Post a Comment