Cuộc đời vốn như một dòng sông trôi chảy, lúc lặng lẽ êm đềm, lúc cuộn sóng dập dồn. Người ta thường mải miết theo đuổi danh lợi, tình sầu, những thứ vốn chỉ như áng mây nổi giữa trời, thoáng qua rồi tan biến. Thế nhưng, khi ngồi lặng lại và ngẫm nhìn những biến đổi của kiếp nhân sinh, ta mới hiểu rằng tất cả thịnh suy, hưng phế cũng chỉ gói gọn trong một thoáng cười. Bài thơ Vịnh Cuộc Đời chính là lời nhắn gửi nhẹ nhàng, mộc mạc nhưng sâu lắng: hãy giữ cho tâm hồn an nhiên, trí tuệ sáng trong, để dẫu gió cuốn, nước trôi, ta vẫn vững vàng giữa bể dâu. Như vầng trăng soi bóng xuống dòng sông, đời người chỉ thật đẹp khi tâm sáng và lòng không vướng bận điều phù du.
Vịnh Cuộc Đời
Trăm năm thế sự thoáng như cười,
Hưng phế thịnh suy mấy độ tươi.
Danh lợi phù vân đời ảo mộng,
Tình sầu giọt lệ kiếp buông lơi.
Nguyệt soi bóng ngả theo sông chảy,
Gió cuốn hồn đưa với nước trôi.
Giữ được tâm an, bền trí tuệ,
An nhiên tự tại trọn nhân đời.
Khép lại bài thơ, ta như được nhắc nhở về giá trị bền lâu của một đời người không nằm ở vàng son hay quyền lực, cũng chẳng phải ở bao nhiêu nước mắt sầu thương, mà ở sự an yên trong tâm trí. Cuộc sống vốn mong manh, chẳng ai giữ được mãi điều gì, duy chỉ có trí tuệ và lòng tự tại mới là ngọn đèn soi sáng đoạn đường ngắn ngủi. “Giữ được tâm an, bền trí tuệ, an nhiên tự tại trọn nhân đời” – đó không chỉ là lời thơ, mà còn là phương châm sống, là hành trang để mỗi chúng ta đi qua tháng ngày thăng trầm. Hãy mỉm cười trước bão giông, hãy bình thản giữa hưng phế, bởi sau tất cả, đời chỉ là một giấc mộng dài, và ta – người tỉnh giấc – sẽ để lại cho thế gian một dấu chân bình an.
No comments:
Post a Comment