Tình yêu giống như một mùa hoa. Lúc mới nở, hương sắc căng tràn, nắng nào cũng vàng rực, gió nào cũng thơm. Ta cứ ngỡ hoa sẽ mãi ở đó, như lời hẹn ước trong một buổi chiều nghiêng bóng. Nhưng vô thường lặng lẽ đến, như cơn mưa mỏng phủ xuống, như gió thu vô tình làm cánh rụng.
Có những buổi sáng, ta tỉnh dậy và nhận ra ánh mắt người đã khác. Có những buổi tối, câu chuyện quen thuộc bỗng dưng mất đi hơi ấm. Tình yêu, vốn từng là ngọn lửa rực, giờ chỉ còn tàn tro âm ỉ. Ta cố gom lại từng đốm lửa nhỏ, nhưng vô thường vốn không chờ ai, nó cứ thế cuốn đi.
Vô thường ghé cửa chớ phiền ai,
Giận oán chi thêm nặng gánh hoài.
Giữ lấy tình xưa như ngọc sáng,
Buông tay để nhẹ bước đường mai.
Thế nhưng, nếu không có vô thường, liệu ta có biết trân trọng một cái chạm tay? Liệu ta có thấy quý giá một ánh nhìn? Chính vì biết mùa hoa sẽ tàn, ta mới siết chặt hơn bàn tay ấy, mới lắng nghe kỹ hơn từng nhịp thở cạnh mình.
Và khi vô thường đến, thay vì oán trách, ta học cách cảm ơn. Cảm ơn vì đã từng yêu, từng sống trọn trong những ngày nắng đẹp. Cảm ơn vì người đã để lại trong ta một phiên bản dịu dàng hơn, sâu sắc hơn.
Chớ trách nhân gian chuyện hợp tan,
Nắng mưa nào giữ mãi trăng vàng.
Buông hờn để nhớ còn nguyên sắc,
Giữ nghĩa cho lòng nhẹ gánh mang.
Vì vậy, khi vô thường đến, ta không nên trách oán hay cay nghiệt để oán trách. Bởi giận hờn chỉ khiến ta bám víu vào cái đã mất, còn oán trách chỉ làm ký ức đẹp đẽ hóa thành vết xước. Thay vào đó, hãy coi vô thường như một lời nhắc: mọi thứ đều đang trôi, và chính sự trôi ấy mới làm cho từng khoảnh khắc trở nên quý giá.
Hãy để tình yêu dù đã kết thúc vẫn giữ nguyên màu trong ký ức. Hãy để những gì tốt đẹp từng có trở thành một phần năng lượng nuôi dưỡng tâm hồn. Vì khi lòng ta đủ rộng và đủ hiền, ta sẽ thấy vô thường không lấy đi tất cả, mà còn để lại cho ta một món quà: sự trưởng thành, sự bình yên, và khả năng yêu thương sâu sắc hơn.
Yêu nhau mấy độ trăng tàn,
Vô thường ghé cửa, mây ngàn vẫn trôi.
Người đi để lại nụ cười,
Cho ta giữ mãi một thời đã qua.
No comments:
Post a Comment