Wednesday, September 3, 2025

Ký Ức Tháng Chín ..

Tháng Chín trở về cùng mùa thu vàng úa. Trên vòm trời xanh thẳm, những đám mây lững lờ như buông trôi quá khứ. Lá rụng nghiêng nghiêng trên con đường cũ, gợi nhắc bao kỷ niệm đã qua. Trong hương thu dìu dịu ấy, ta nghe vọng về một khúc ca xưa, khúc ca của tình yêu khởi đầu, của thương nhớ ngọt ngào nhưng cũng đầy nỗi buồn chia biệt.

Ngày ấy, tháng Chín mở ra như một cánh cửa. Ta và người gặp nhau, chẳng hẹn mà thành duyên. Giữa không gian bảng lảng, ánh trăng rắc vàng lên mái tóc, còn gió heo may khẽ đẩy đưa những cảm xúc mơ hồ. Ta bối rối trước nụ cười trong veo, còn người ngập ngừng trong ánh mắt long lanh. Tình yêu nảy mầm nơi góc phố, nở hoa dưới những tán me vàng, tưởng chừng sẽ kéo dài như bản nhạc không hồi kết.

Nhưng mùa thu vốn dĩ mong manh. Cái đẹp bao giờ cũng phai tàn nhanh chóng, như lá xanh rồi cũng úa, như trăng tròn rồi khuyết. Ta yêu đó, thương đó, để rồi cũng phải đối diện với sự thật rằng không có điều gì mãi mãi. Lời chia tay thốt ra trong một buổi chiều gió lạnh, để lại trong lòng ta khoảng trống không sao lấp đầy.

Ánh nguyệt phai dần theo gió bay,
Lá vàng tan tác cuối chiều nay.
Tình xưa khép lại trong giây phút,
Chỉ nỗi sầu vương mãi chẳng lay.

Ký ức tháng Chín vì thế vừa ngọt vừa đắng. Ta nhớ từng khoảnh khắc yêu thương, từng câu nói vụng về, từng cái nắm tay run rẩy để rồi lại chạm đến nỗi đau của mất mát. Mỗi khi lá vàng lại rơi, ta như sống lại cả một trời kỷ niệm. Nhưng chính trong nỗi buồn ấy, ta học được cách trân trọng, học được cách giữ cho tình yêu đã qua một chỗ đứng dịu dàng trong tim.

Tháng Chín, mùa thu, tình yêu, và chia tay, tất cả kết nối thành một dòng chảy ký ức. Nó không còn là nỗi đau, mà trở thành một phần của đời sống, như cơn gió thu cứ đến rồi đi, để lại trong ta dư âm miên man khó tả.

No comments:

Post a Comment