Cuộc sống vốn là một chuỗi những thử thách đan xen với niềm vui. Có lúc ta tưởng như bầu trời đang mở ra trước mắt, nhưng chỉ sau một đêm, mây đen có thể kéo đến, khiến lòng người chao đảo. Trong những khoảnh khắc ấy, ta thường tự hỏi: vì sao mình lại phải chịu nhiều nỗi đau như thế? Nhưng ngẫm lại, nỗi đau nào cũng có giá trị riêng, nó đến để nhắc ta rằng: con tim vẫn còn đang đập, và bản thân vẫn còn khả năng yêu thương.
Một chút đau có đáng gì phải bận,
Đời vô thường cứ thả lỏng con tim.
Ai chả biết đôi lúc có níu ghìm,
Nhưng đừng để chết chìm trong vũng nước.
“Một chút đau có đáng gì phải bận”, câu mở đầu của bài thơ như một lời thức tỉnh. Bởi lẽ, đời vốn vô thường, chẳng ai có thể kiểm soát tất cả. Nếu ta cứ ôm giữ từng vết thương, từng ký ức, thì chỉ tự làm mình thêm mệt mỏi. Còn khi ta chọn cách thả lỏng, ta sẽ thấy phía trước vẫn còn một con đường rộng mở, nơi lòng an nhiên nảy mầm từ chính những buông bỏ.
Đau khổ thường làm ta trưởng thành nhanh hơn niềm vui. Một cuộc chia tay, một lần thất bại, hay một giấc mơ không trọn vẹn, tất cả đều để lại dấu hằn. Nhưng khi vượt qua rồi, ta mới hiểu rằng không gì trường tồn ngoài sự thay đổi. Có lúc, cái ta nghĩ là mất mát, lại chính là sự sắp đặt để ta tìm thấy phiên bản mạnh mẽ hơn của mình.
An nhiên không có nghĩa là vô cảm hay quay lưng với cuộc đời. An nhiên là biết mỉm cười giữa chông chênh, là chấp nhận rằng nắng rồi cũng tắt, mưa rồi cũng tan. Ta có thể khóc, có thể buồn, nhưng sau đó hãy đứng dậy và đi tiếp. Bởi chỉ khi biết đi qua nỗi đau, ta mới biết trân quý nụ cười, biết nâng niu hạnh phúc giản dị đang hiện hữu quanh mình.
Tựa đề “Một chút đau, một đời an” không hề hứa hẹn một cuộc sống không còn sóng gió. Nó chỉ thì thầm rằng: hãy để những giông bão trở thành điểm nhấn, thay vì gánh nặng. Hãy xem một chút đau như một viên sỏi trong giày, ban đầu khó chịu, nhưng cũng nhắc ta biết dừng lại, tháo bỏ, và bước đi nhẹ nhàng hơn.
Sau cùng, điều quý giá nhất ta mang theo không phải là tài sản, cũng chẳng phải thành công, mà là tình yêu. Chính tình yêu làm cho mọi nỗi đau trở nên đáng nhớ, và cũng chính nó biến cuộc đời thành một hành trình có ý nghĩa. Vậy thì, còn gì phải bận lòng trước những tổn thương nhỏ bé? Một chút đau thôi, để rồi cả một đời an nhiên.
No comments:
Post a Comment