Tháng Chín thường đến với chút heo may, với những buổi chiều vàng nghiêng nghiêng trên hàng me, và với bầu trời đêm trong vắt như một tấm gương lớn, nơi muôn ngàn vì sao lấp lánh soi rọi. Có người nói, tình yêu trong tháng Chín giống như những vì sao ấy lung linh, xa xăm nhưng luôn hiện hữu, dù đôi khi ta chỉ kịp ngước nhìn trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ngồi dưới bầu trời thu, lòng người như dịu lại. Một ánh mắt thoáng qua, một nụ cười bất chợt cũng đủ khiến tim run rẩy. Tình yêu tháng Chín không ồn ào, không cuồng nhiệt như mùa hạ, mà lãng mạn, thiết tha, khẽ khàng len vào từng ngóc ngách tâm hồn. Nó giống như làn gió đầu mùa, thoảng qua nhưng để lại dư âm dài lâu, khiến ta muốn giữ mãi trong lòng.
Những vì sao đêm nay, có ngôi sáng rực như lời thổ lộ chưa kịp nói, có ngôi mờ xa như nỗi nhớ thầm kín. Cũng như tình yêu, có lúc gần kề, có lúc xa vời, nhưng chưa bao giờ ngừng soi sáng bước chân ta. Tháng Chín bỗng trở thành cây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, nơi những kỷ niệm xưa ùa về trong ánh sáng dịu dàng của muôn sao.
Có thể tình yêu rồi sẽ phai tàn như lá, nhưng ánh sao trên trời vẫn còn đó. Dẫu không thể nắm giữ, ta vẫn biết trong khoảnh khắc mình đã từng được chiếu rọi, từng được yêu, từng được sống hết mình. Và có lẽ, chính sự mong manh ấy mới khiến tháng Chín thêm ngọt ngào, tình yêu thêm thiết tha, còn bầu trời sao thì mãi mãi rực rỡ trong tim.
Tháng Chín trời trong ánh nguyệt ngà,
Trăng nghiêng soi bóng lạc hồn ta.
Ngàn sao lấp lánh lời thề cũ,
Vẫn giữa tim này một khúc ca.
Tháng Chín khép lại như một bản tình ca dịu dàng, để lại trong tim người những vì sao lấp lánh của tình yêu. Dẫu có những điều chưa trọn vẹn, vẫn đủ để sưởi ấm lòng khi nhớ về. Giữa bầu trời bao la, có một ngôi sao thuộc về ta, soi sáng những bước chân, nhắc nhở rằng tình yêu, dù mong manh, vẫn đẹp và bất tử như ánh sao trong đêm thu.
No comments:
Post a Comment