Friday, October 24, 2025

CON BÉ NGÀY XƯA - P2

Mười năm sau, tôi trở lại quê.

Ngôi làng nhỏ vẫn bình yên như thuở nào, chỉ có tôi là khác, tóc điểm vài sợi bạc, ánh nhìn đã thôi trong trẻo. Giàn râm bụt năm xưa vẫn còn đó, chỉ già đi và ít hoa hơn. Tôi dừng lại trước cổng nhà cũ, tay đặt lên hàng rào, bỗng nghe lòng tràn một nỗi nhớ mơ hồ.

Người trong xóm bảo, nó không đi xa lắm, chỉ chuyển sang thị trấn làm ở một tiệm hoa. Tôi cười, khẽ nói:
- “Tiệm hoa à… nghe đúng là hợp với con bé ấy.”

Chiều hôm sau, tôi tìm đến. Tiệm nhỏ, treo đầy hoa cúc họa mi, hoa baby, vài giỏ lan treo trước hiên. Tôi đứng ngoài cửa, ngập ngừng. Bên trong, một giọng nói quen thuộc vang lên:
- “Anh chọn hoa tặng ai ạ?”

Tôi quay lại , là nó.
Con bé ngày xưa, giờ đã thành người phụ nữ thật sự. Mái tóc dài ngày ấy vẫn còn, nhưng ánh mắt đã sâu hơn, bình thản và dịu dàng như sương sớm. Tôi mỉm cười, không biết nói gì ngoài hai chữ khẽ khàng:
- “Lâu quá rồi, em nhỉ.”

Nó sững người, nhìn tôi một thoáng rồi cười, nụ cười ấy vẫn như nắng ban mai năm nào, chỉ khác là trong đó có chút gì rất xa xăm.
- “Anh về khi nào? Em tưởng… anh không nhớ đường về nữa.”
- “Anh cũng tưởng thế. Nhưng rồi, một ngày, anh nhớ cái giàn râm bụt đỏ, nhớ con bé hay đòi kẹo, nên phải về.”

Nó cười nhẹ, đôi mắt hơi ươn ướt.
- “Con bé đó già rồi, không còn đòi kẹo nữa đâu.”
Tôi cười theo: “Già đâu mà già. Anh vẫn thấy em như năm tám tuổi, chạy lon ton trong nắng.”

Một thoáng im lặng trôi qua, chỉ còn mùi hoa thoang thoảng. Tôi chợt thấy tay nó đeo nhẫn, một chiếc nhẫn bạc nhỏ. Tôi không hỏi, vì chẳng cần. Có những điều người ta chỉ cần nhìn là hiểu.

Nó rót trà mời tôi. - “Anh giờ chắc có gia đình rồi hả?”
Tôi lắc đầu: “Không. Có lẽ anh hợp với những chuyến đi hơn là ở lại.”
- “Còn em?”
- “Em có chồng, có con gái… cũng tám tuổi rồi.”, Nó khẽ cười.

Tôi nhìn nó, lặng đi. Câu nói ấy như vòng tròn khép lại ký ức, trọn vẹn mà đau. Tôi bỗng tưởng tượng đứa bé đó — chắc cũng có đôi mắt long lanh, nụ cười trong veo như mẹ nó năm xưa.

- “Em hạnh phúc chứ?”, tôi hỏi, giọng nhỏ như gió thoảng.
- “Ừ, đủ để thấy cuộc đời này vẫn đẹp.”, Nó đáp, ánh mắt xa xăm. - “Có những thứ không cần giữ lại, nhưng vẫn sống trong tim. Như anh… như tuổi thơ của em.”

Tôi cười, đưa mắt nhìn những cánh hoa rơi lả tả xuống nền gạch.
- “Anh vẫn nhớ hôm em tiễn anh đi, tay cầm nhành hoa dại.”
- “Em cũng nhớ. Em đã khóc suốt buổi tối hôm đó. Nhưng rồi lớn lên, em hiểu… có những người chỉ nên gặp để nhớ, chứ không phải để giữ.”

Chúng tôi ngồi thêm một lát. Bên ngoài, hoàng hôn dần buông. Ánh nắng vàng phai trên mái ngói, gió lay nhẹ những giỏ hoa. Tôi đứng dậy, khẽ nói:
- “Anh phải đi rồi.”
- “Đi đâu nữa?”
- “Không biết. Có lẽ là trở lại nơi nào chưa kịp quên.”

Nó tiễn tôi ra cửa. Tôi quay lại, nhìn gương mặt ấy thêm lần nữa.
- “Em vẫn đẹp như ngày nào.”
- “Anh vẫn… biết nói làm người ta khóc như xưa.”

Nó cười, mắt hoe đỏ. Tôi khẽ gật đầu, rồi bước đi.
Phía sau, tiếng chuông gió leng keng, như lời tạm biệt muộn màng.

Đêm đó, tôi ngồi ở quán ven sông, nhìn trăng lấp lánh trên mặt nước. Tôi nhớ lại từng điều nhỏ nhặt: nụ cười trong nắng, bàn tay bé xíu năm nào, lời hẹn “Anh ơi, cho em kẹo nhé!”, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chỉ có chúng tôi đã đi qua tuổi trẻ.

Tôi không buồn, cũng chẳng vui. Chỉ thấy lòng bình thản như thể vừa đặt xuống một nỗi thương chưa bao giờ gọi thành tên.
Vì dù thế nào đi nữa, con bé ngày xưa ấy vẫn là phần ký ức dịu dàng nhất trong đời tôi, nơi thời gian không thể lấy đi, và tuổi già cũng chẳng thể xóa nhòa....

GẶP LẠI TRONG CHIỀU

Chiều nghiêng gió lộng rụng hoa ngâu,
Bóng nhỏ quay về mắt ướm sầu.
Người cũ đứng nhìn hồn gợn sóng,
Tim xưa khẽ gọi nhịp tương cầu.
Duyên tan mấy độ mờ sương ngõ,
Mộng vỡ bao lần lạc nẻo châu.
Thoảng áo hương bay hòa gió tím,
Bên thềm lá úa rụng trong nhau.

No comments:

Post a Comment