Sáng sớm, khi ánh nắng đầu ngày vừa trải nhẹ lên khu vườn nhỏ, tôi bước ra hiên, tách cà phê còn vương khói trên tay. Trước mắt là khung cảnh quen thuộc mà tôi vẫn yêu, những bông thược dược vàng đang nở rộ rực rỡ bên khóm barberry đỏ phía sau. Hai sắc màu tưởng chừng đối lập, một vàng dịu, một đỏ rực, lại đứng cạnh nhau thật hòa hợp. Mỗi khi nhìn chúng, tôi luôn có cảm giác như đang ngắm một bức tranh mùa thu sống động, nơi lửa và nắng cùng đan xen, thắp sáng cả góc vườn.
Hoa thược dược vàng năm nay nở vẫn đều đặn mọi năm. Những bông hoa to tròn (cỡ tô canh), cánh xếp đều, mềm mại như váy lụa. Màu vàng ấy không chói chang, chỉ đủ ấm để khiến lòng người bỗng thấy yên bình. Ngay phía sau, khóm barberry đỏ nổi bật với tán lá rực rỡ, nhỏ nhắn nhưng kiêu hãnh, như muốn bảo vệ và làm nền cho sắc vàng thêm lộng lẫy. Tôi vẫn thường nghĩ, cây barberry tuy nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, những chiếc gai của nó tượng trưng cho sự bền bỉ và bảo vệ, còn hoa thược dược vàng lại là biểu tượng của niềm tin và lòng biết ơn. Hai loài đứng bên nhau, tựa như một mối nhân duyên đẹp mà thiên nhiên đã khéo se.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc, lặng lẽ ngắm từng cánh hoa rung nhẹ trong gió. Có lẽ, chúng cũng đang trò chuyện với nhau, một bên đỏ nồng nàn, một bên vàng dịu ấm, cùng kể những câu chuyện về nắng, về gió, về bàn tay người chăm. Tôi bỗng hiểu ra, niềm vui đôi khi chẳng cần tìm đâu xa. Chỉ cần ngồi yên giữa khu vườn nhỏ, nhìn hoa nở trong nắng, để lòng mình cũng khẽ nở theo, nhẹ nhàng, ấm áp và bình yên đến lạ.
Vàng pha nắng sớm lung linh mặt trời.
Barberry đỏ đứng cười tươi,
Như đôi tri kỷ giữa đời bình an.
Hoa trao sắc thắm dịu dàng,
Gió đưa hương nhẹ, mơ màng lòng tôi.
Đời người cũng thế mà thôi,
Biết ơn, biết sống, hoa đời mãi tươi.
No comments:
Post a Comment