Từ bao đời nay, câu “hồng nhan bạc mệnh” vẫn vang lên như một lời ai oán cho thiên mệnh truân chuyên của người phụ nữ. Tôi từng gặp, từng biết, và từng thương nhiều người mỹ nhân, không chỉ đẹp ở dung nhan diễm lệ, mà còn sáng ngời tâm tính hiền hòa, phong thái đoan trang, ánh mục lan thu, tiếu dung thanh thoát. Thế nhưng, tạo hóa khắt khe, dường như đã trót đùa cợt với chính những đóa hoa đẹp nhất. Họ khiến bao trái tim mê luyến, nhưng chính tâm họ lại chịu thương tổn trùng trùng.
Người thì lầm duyên cùng một phu quân bất xứng, để rồi cả đời sống trong tịch mịch khổ lụy. Người thì yêu hết lòng, tin hết dạ, cuối cùng nhận về phản bội đoạn trường. Có người dẫu tài sắc song toàn, vẫn cô quạnh giữa hàn thất cô phòng, ôm tàn niệm mà sống. Đau nhất là khi họ vẫn tiếu diện, vẫn tỏ ra kiên cường, dù trong lòng tâm can tàn nát.
Phải chăng vì quá đẹp mà thế nhân đố kỵ, hay vì quá chân tình mà tình trường bạc bẽo? Có người bảo, “sắc dĩ vi hoạ, mỹ dĩ vi ưu”, cái đẹp là ân sủng, mà cũng là nghiệp duyên. Tôi chẳng dám luận đúng sai, chỉ biết rằng sau mỗi vẻ đẹp là một bi khúc nhân sinh, ít ai tường tận.
Và dẫu có “bạc mệnh” hay không, tôi vẫn tin rằng những người phụ nữ ấy dù cuộc đời nghiệt duyên đa đoan, vẫn lưu lại một vẻ mỹ cảm bất diệt: đó là kiêu hãnh trong nghịch cảnh, là nhân hậu giữa phong ba, là giọt lệ thanh khiết rơi trong lặng thầm.
Họ, những hồng nhan thế kỷ, vẫn là linh hồn của cái đẹp, mong manh như sương sớm, mà vĩnh cửu như ánh trăng ngàn đời.
Hồng Nhan - Khúc Ca Đẹp Và Buồn
Hồng nhan như ánh trăng ngà,
Đẹp nghiêng nước đổ, lệ sa phận sầu.
Trời cho nhan sắc nhiệm mầu,
Mà sao lại nỡ gieo đau một đời.
Thương ai mắt biếc môi cười,
Giấu bao nỗi nhớ giữa trời cô đơn.
Yêu nhiều, nhận lấy thiệt hơn,
Bởi tim quá thật giữa cơn dối lừa.
Người đi để lại chiều mưa,
Hương xưa phảng phất giọt thưa cuối mùa.
Đẹp đâu chỉ để người ưa,
Mà là để khiến lòng vừa biết thương.
Hồng nhan nét ngọc soi gương,
Đời dù bão tố vẫn vương sắc hồng.
Bạc mệnh chẳng bởi long đong,
Mà vì yêu quá, sống không nửa vời.
Ngẩng đầu giữa chốn chơi vơi,
Hoa kia dẫu héo vẫn tươi trong lòng.
Đẹp không chỉ dáng, mà trong,
Là tâm, là đức, là dòng yêu thương.
Hồng nhan phận mỏng kiêu hùng,
Vượt bao giông tố vẫn cùng nở hoa.
Trăm năm giữ trọn hiền hòa,
Tên em còn mãi khúc ca tuyệt trần.
No comments:
Post a Comment