Wednesday, October 1, 2025

EM - GIỌT NGỌC TINH KHÔI

Trong mỗi bước đi của mùa thu, dường như vẫn có một ánh sáng trong trẻo, dịu dàng, rót vào tim người niềm xao xuyến khó gọi thành tên. Đó không chỉ là ánh nắng vàng, làn gió nhẹ, hay sương mai vương trên lá, mà còn là hình bóng của một “giọt ngọc tinh khôi”, biểu tượng cho vẻ đẹp thuần khiết, thánh thiện và đầy sức lay động. Giọt ngọc ấy mang trong mình ánh sáng của niềm tin, của tình yêu, của ký ức và khát vọng. Khi hiện diện, nó không chỉ soi sáng những nẻo đường, mà còn gợi nhớ, nâng đỡ, xoa dịu bao điều muộn phiền trong cõi lòng. Bài thơ này như một khúc hát, một hành trình đi qua mây trắng, sương thu, ánh trăng và dòng nước để tìm thấy, giữ lấy và tôn vinh vẻ đẹp tinh khôi ấy trong trái tim.


EM - GIỌT NGỌC TINH KHÔI

Giọt nắng lung linh rơi cuối trời,
Em về lấp lánh ngọc tinh khôi.
Mộng thu chan chứa hồn say đắm,
Lạc bóng tình xưa khẽ gọi mời.

Mây trắng thênh thang trải ánh vàng,
Dáng em nghiêng nhẹ giữa thu sang.
Một câu hát cũ còn ngân vọng,
Giọt ngọc tinh khôi toả bóng nàng.

Sương sớm giăng đầy lối mộng tiên,
Áo dài phơi nắng thoảng hương hiền.
Giọt ngọc tinh khôi lòng trong sáng,
Soi tỏ tim ai dẫu muộn phiền.

Nắng đổ bên hiên rạng ánh xa,
Giáng Hương thấp thoáng tựa trăng ngà.
Gió thu dìu dặt hồn Từ Thức,
Giọt ngọc tinh khôi sáng ngọc sa.

Trăng vút lên cao khúc nhạc vi,
Em như giọt ngọc giữa xuân thì.
Một đời vẫn giữ màu trong trẻo,
Thắp sáng niềm tin dịu mắt mi.

Dòng nước lang thang chảy nhẹ nhàng,
Bóng em như mộng giữa nhân gian.
Dẫu đời dâu bể muôn thay đổi,
Giọt ngọc tinh khôi sáng dịu dàng.

Khép lại khúc nhạc, “giọt ngọc tinh khôi” vẫn còn lấp lánh trong tim người đọc như ánh sáng bất tận. Dẫu đời đổi thay, dâu bể muôn trùng, cái tinh khôi vẫn ở đó soi tỏ, gìn giữ và sưởi ấm lòng ta. Có lẽ, chính sự tinh khôi ấy là món quà quý nhất của cuộc đời, là nguồn an nhiên để ta vững bước, để tình yêu và niềm tin luôn được thắp sáng, như ánh trăng ngàn đời chẳng hề phai nhạt.

No comments:

Post a Comment