Trăng mười sáu hôm ấy sáng đến lạ. Ánh trăng rải đều trên sân trường, phủ lên những tán phượng vừa rụng cánh, làm cả khoảng trời như khoác tấm áo lụa bạc. Hạ đứng bên khung cửa lớp, mắt dõi theo bóng người đàn ông vừa bước qua cổng trường. Tà áo sơ mi trắng của thầy Tâm phất nhẹ trong gió, hòa cùng tiếng ve cuối mùa nghe nhoi nhói cả lòng.
Hạ khi ấy chỉ là cô học trò nhỏ, tóc cột hai bên, ánh mắt còn đong đầy ngây ngô. Tình yêu đầu đời đến như một cơn gió lạ, nhẹ, dịu, nhưng đủ khiến tim cô run rẩy. Thầy là người đầu tiên đọc những bài văn cô viết, là người khen “Em viết có hồn lắm!”. Từ đó, trong trang nhật ký của Hạ, ngày nào cũng có tên thầy, những dòng chữ non nớt mà tha thiết.
Cô thường ngồi bên cửa sổ mỗi tối, dưới ánh trăng, viết những vần thơ học trò vụng dại:
“Trăng nghiêng soi bóng thầy hiền
Lòng em như sóng triền miên vỗ bờ…”
Thỉnh thoảng, cô lén ép những mảnh giấy ấy vào trong cuốn nhật ký, rồi giấu kỹ trong ngăn tủ.
Chiều cuối năm học, sân trường đỏ rực màu phượng. Cả lớp ôm nhau khóc, còn Hạ, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng thầy đang gom lại những tờ điểm danh cuối cùng. Khi thầy quay đi, cô chỉ kịp nói khẽ:
- Thầy ơi… Em sẽ nhớ thầy nhiều lắm.
Thầy mỉm cười, ánh mắt hiền mà xa xăm:
- Rồi em sẽ quên thôi, cô học trò nhỏ. Ai cũng phải lớn lên mà.
Nhưng Hạ không quên.
Năm tháng sau, thầy chuyển trường, đi dạy ở một vùng ven biển xa xôi. Từ đó, Hạ chỉ còn biết gửi lòng mình vào thư. Những lá thư viết rồi xếp gọn, chưa bao giờ dám gửi đi, chỉ cất trong chiếc hộp gỗ nhỏ, nơi lưu giữ cả tuổi mộng mơ của cô.
Nhiều năm trôi qua, Hạ đã trưởng thành. Cô làm ở một cửa tiệm hoa nhỏ nơi thị trấn ven biển. Mỗi buổi sáng, khi sương còn đọng trên những cánh hồng nhung, cô lại thấy lòng man mác. Người ta bảo, những cô gái yêu thầy ngày xưa thường sống hoài niệm, điều đó chẳng sai.
Một chiều, biển lặng lẽ trải dài trước mặt, Hạ ngồi viết:
“Em ngày ấy yêu xa…
Trăng mười sáu giờ thành dĩ vãng.
Đèn trời chạm đáy đại dương,
Còn em, chạm vào ký ức chưa từng ngủ yên.”
Những dòng thơ ấy cô không gửi cho ai. Cô chỉ gấp lại, đặt bên ngọn đèn nhỏ trong tiệm. Ngoài kia, gió từ khơi xa mang vị mặn, quện vào hương hoa hải đường khiến lòng người dâng sóng.
Rồi một ngày, thầy trở lại. Không phải trong mơ, mà thật. Thầy bước vào tiệm, mái tóc đã điểm bạc, nhưng ánh mắt vẫn hiền như xưa.
- Em là… Hạ phải không?
Giọng thầy khiến cô sững sờ. Cái tên ấy, bao năm rồi mới nghe lại, như chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong tim. Cô lắp bắp:
- Dạ… Em đây. Lâu quá rồi, thầy…
Hai người ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra biển. Ngoài kia, từng con sóng cuộn lên rồi tan, như lời nhắc về một thời không trở lại.
- Em vẫn còn viết chứ? Thầy hỏi.
- Vẫn… nhưng giờ chỉ viết cho mình đọc thôi, thầy ạ.
Thầy im lặng, mắt dõi theo ngọn đèn trời nhỏ xíu mà Hạ vừa thắp. Ánh đèn lung linh như giọt sáng giữa bóng đêm, như lời thầm khấn cho điều gì đó chưa trọn.
- Hạ này… Ngày ấy, thầy biết chứ.
- Biết gì ạ?
- Biết có cô học trò hay để thư trong cặp thầy, dù chưa bao giờ ký tên.
Hạ cúi đầu, gương mặt đỏ bừng. Cô khẽ nói:
- Em tưởng thầy không biết…
- Thầy biết, nhưng thầy sợ em khổ vì một mối tình xa vời. Thầy chỉ là người đưa đò thôi.
Lời thầy nhẹ mà khiến Hạ thấy như có ai khẽ chạm vào vết thương cũ. Cô mỉm cười, mắt long lanh:
- Em đâu oán gì thầy… Chỉ là… mối tình đầu ai chẳng dở dang.
Thầy gật đầu, nhìn ra biển:
- Có lẽ vậy. Cuộc đời, sao dời vật đổi, chỉ mong người ta đừng thương xa vời.
Câu nói ấy, Hạ đã từng viết trong thơ, giờ nghe từ miệng thầy, như tiếng vọng từ quá khứ.
Ngoài kia, hoàng hôn buông xuống, mặt biển nhuộm màu hổ phách. Hạ thắp thêm một ngọn đèn, thả xuống mặt nước. Ngọn đèn trôi xa, xa mãi… đến khi chạm vào làn sóng cuối cùng, như chạm đáy đại dương.
Thầy nhìn theo, khẽ nói:
- Đèn trời chạm đáy đại dương… đẹp và buồn quá, Hạ à.
- Vì nó mang ước nguyện đi xa, nhưng chẳng biết có bao giờ tới được nơi cần đến… - cô đáp.
Cả hai cùng lặng. Tiếng sóng vỗ đều đều như tiếng nhịp tim của ký ức.
Một lát, thầy đứng dậy.
- Thầy phải đi rồi. Có lẽ đây là lần cuối.
Hạ nhìn theo, lòng nghẹn lại. Cô chỉ kịp nói khẽ:
- Thầy ơi, nếu có kiếp sau… em vẫn muốn làm cô học trò năm ấy.
Thầy quay lại, mỉm cười hiền:
- Và thầy vẫn sẽ là người đọc bài văn của em đầu tiên.
Ngọn đèn trời cuối cùng tan dần trong sóng. Biển nuốt trọn ánh sáng ấy, nhưng bầu trời lại sáng thêm một vì sao.
Hạ đứng đó thật lâu. Trăng mười sáu lại lên, lung linh tỏ rạng. Trong tay cô là cuốn nhật ký cũ, nơi những dòng chữ mực tím đã nhòa, nhưng ký ức thì chưa bao giờ phai.
Tối ấy, cô viết trang cuối cùng:
“Đèn trời đã chạm đáy đại dương.
Tình đầu chạm đáy lòng em.
Không còn gì để tiếc, chỉ còn thương, xa vời mà không đau nữa.
Vì khi yêu, em đã sống trọn một thời thanh xuân đẹp nhất.”
Ngọn đèn trên bàn khẽ chao mình trong gió. Ngoài kia, biển vẫn hát, bài ca của những mối tình đầu lặng lẽ, mong manh nhưng vĩnh cửu như trăng đêm mười sáu.

No comments:
Post a Comment