Thursday, November 20, 2025

CHỚM YÊU (phiên bản mùa Đông)

Trải qua một hành trình bốn mùa cùng nhau, mới thấy tình yêu đúng thật biết “thay áo” theo trời đất. Xuân là lúc chớm thương, hạ là lúc trái tim rộn ràng bật tiếng cười, thu là khi ánh mắt biết nói thay những điều ngại ngùng. Và giờ đây, khi thu cuối nhẹ trôi để trao tay sang đông, tình cảm ấy bỗng trở nên ấm lạ kỳ, ấm hơn cả những chiếc khăn len đang quấn quanh vai hai đứa.

Nhìn bức tranh này mà thấy thương dễ sợ. Cô gái ngồi trên xích đu, áo khoác nâu, khăn len nâu, đôi mắt sáng sau gọng kính vẫn lấp lánh như ngày đầu gặp gỡ. Còn chàng trai, vẫn đứng cạnh, tay giữ sợi dây xích đu như một thói quen không muốn đổi. Chỉ khác là hôm nay cả hai đã “trưởng thành hơn một mùa”, bình yên hơn, chín muồi hơn sau những ngày thu vàng rực rỡ.

Chớm yêu vào xuân là lần đầu tim rung.
Yêu vào hạ là những ngày cười giòn tan như nắng.
Thu đến thì dịu lại, ngọt như mật.
Còn sang đông… là thấy thương nhau đủ để giữ ấm cả một mùa dài.

Gió se se thổi qua vườn hoa cuối thu, lá vàng rời cành khoanh những quỹ đạo cuối cùng. Nhưng thay vì buồn, hai đứa lại thấy vui như đang bước qua một cửa khác của tình yêu, nơi cả hai bắt đầu để ý xem người kia có lạnh không, đã ăn sáng chưa, ngủ có ngon không, và chiếc khăn quàng cổ có quấn đủ vòng chưa.

Mùa đông khiến người ta muốn gần nhau hơn. Không phải vì lạnh, mà vì dường như bàn tay này đã quen với việc nắm bàn tay kia, quen với hơi thở, tiếng cười, ánh mắt nâu trong veo.

Chiều vàng hong má em xinh,
Đông về áo ấm mà tình… vẫn thơ.
Xích đu còn giữ duyên hờ,
Anh bên giữ gió để chờ… nắm tay.

Em ngồi trên xích đu, gió đông chỉ dám thổi nhẹ qua má. Anh đứng bên, ánh nhìn ấm đến mức trời lạnh mấy cũng không làm nổi chuyện chia cắt hai trái tim đã “đi qua ba mùa để đến mùa thứ tư này”.

Khi người ta đã yêu nhau qua đủ xuân - hạ - thu, thì mùa đông không còn là giá rét.
Mùa đông chỉ là cái cớ để hai đứa xích lại gần nhau hơn một chút, dịu dàng hơn một chút, thương hơn một chút.

Gió đông khẽ chạm lưng trời,
Em cười một tiếng, lá rơi cũng hiền.
Bàn tay anh giữ lời riêng,
Qua ba mùa ngọt sang liền mùa thương.

Bởi vì đông chỉ lạnh với những ai không có ai để nắm tay.
Còn hai đứa thì… lạnh sao nổi.

No comments:

Post a Comment