Vợ tôi, là một điều bí mật của vũ trụ mà tôi đã… lỡ ký nhận từ kiếp trước, không có chính sách đổi trả, nhưng lại khiến tôi mỗi ngày đều cảm ơn trời đất vì đã trót lỡ dại thương đúng người. Người ta nói tình yêu sau hôn nhân thì dễ phai, nhưng nhà tôi, yêu nhau hơn mười năm rồi mà lúc nào cũng như mới yêu ba ngày.
Sáng nào cũng vậy, tôi vừa hé mắt, chưa kịp phân biệt đông tây nam bắc thì đã thấy nụ cười của cô ấy trước mặt, cái cười nửa trêu, nửa yêu, thêm chút đe dọa dịu dàng kiểu: “Anh mà dám trốn em là coi chừng đó nha”. Còn tôi, chỉ cần thấy lúm đồng tiền bé xíu bên má cô ấy là biết hôm nay đời mình… lên hương rồi. Hạnh phúc đôi khi không cần pháo bông, chỉ cần vậy thôi, là đủ sáng cả ngày.
Có buổi sáng trong bếp thơm mùi cá kho, vợ đứng đảo nồi kho một cách huyền diệu như đang điều khiển phép thuật, còn tôi thì rửa rau mà rửa kiểu… như đang tắm cho củ cải chuẩn bị đi thi hoa hậu.
- Vợ: Anh, anh rửa rau hay rửa nghiệp vậy, sao kỹ dữ vậy?
- Chồng: Ờ… tại anh thương em sâu quá, lỡ kiếp sau rau với em đổi vai thì sao, phải rửa có tâm chứ.
- Vợ: Anh làm ơn ngừng cái kiểu nói khiến người ta yêu thêm được không?
Em sống mệt lắm rồi đó, yêu hoài không có đường lui.
- Chồng: Anh cũng vậy thôi, trốn không kịp nữa rồi, nên bắt em thương cho công bằng.
Vợ nhìn tôi, lắc đầu cười, còn tôi thì giả bộ rửa thêm cho sâu, nội tâm vui như trẻ được kẹo. Ai nói hôn nhân phai nhạt, chắc chưa gặp kiểu yêu… cứ mỗi ngày lại nảy mầm thêm chút vậy.
Có buổi sáng trong bếp thơm mùi cá kho, vợ đứng đảo nồi kho một cách huyền diệu như đang điều khiển phép thuật, còn tôi thì rửa rau mà rửa kiểu… như đang tắm cho củ cải chuẩn bị đi thi hoa hậu.
- Vợ: Anh, anh rửa rau hay rửa nghiệp vậy, sao kỹ dữ vậy?
- Chồng: Ờ… tại anh thương em sâu quá, lỡ kiếp sau rau với em đổi vai thì sao, phải rửa có tâm chứ.
- Vợ: Anh làm ơn ngừng cái kiểu nói khiến người ta yêu thêm được không?
Em sống mệt lắm rồi đó, yêu hoài không có đường lui.
- Chồng: Anh cũng vậy thôi, trốn không kịp nữa rồi, nên bắt em thương cho công bằng.
Vợ nhìn tôi, lắc đầu cười, còn tôi thì giả bộ rửa thêm cho sâu, nội tâm vui như trẻ được kẹo. Ai nói hôn nhân phai nhạt, chắc chưa gặp kiểu yêu… cứ mỗi ngày lại nảy mầm thêm chút vậy.
Buổi chiều, hai đứa ngồi trên sofa, không làm gì, mỗi đứa ôm một cái bánh snack, ăn như hai con thỏ.
- Vợ: Anh thấy sao mà tụi mình cứ như yêu trộm hoài vậy?
- Chồng: Vì anh chưa chịu cưới em lần thứ hai.
- Vợ: Ơ?!
- Chồng: Lần đầu cưới theo luật, lần này anh cưới theo… trái tim. Đám cưới riêng hai đứa thôi, không mời ai, chỉ mời mặt trời làm đèn, gió làm nhạc.
- Vợ: Còn hoa?
- Chồng: Anh hái trộm nhà hàng xóm.
- Vợ: Anh mà hái trộm, người ta bắt, ai cưới em?
- Chồng: Họ bắt anh thì em trốn theo anh luôn.
- Vợ: Trời ơi, em lấy chồng hay đi bụi vậy?
- Chồng: Với em là đi bụi kiểu… đi tìm hạnh phúc.
- Vợ: (cười đỏ mặt) Anh nói kiểu này, mai em phải trốn anh thiệt cho anh biết nhớ.
- Chồng: Em trốn đi đâu, anh nhớ em tới đó.
- Vợ: Anh thấy sao mà tụi mình cứ như yêu trộm hoài vậy?
- Chồng: Vì anh chưa chịu cưới em lần thứ hai.
- Vợ: Ơ?!
- Chồng: Lần đầu cưới theo luật, lần này anh cưới theo… trái tim. Đám cưới riêng hai đứa thôi, không mời ai, chỉ mời mặt trời làm đèn, gió làm nhạc.
- Vợ: Còn hoa?
- Chồng: Anh hái trộm nhà hàng xóm.
- Vợ: Anh mà hái trộm, người ta bắt, ai cưới em?
- Chồng: Họ bắt anh thì em trốn theo anh luôn.
- Vợ: Trời ơi, em lấy chồng hay đi bụi vậy?
- Chồng: Với em là đi bụi kiểu… đi tìm hạnh phúc.
- Vợ: (cười đỏ mặt) Anh nói kiểu này, mai em phải trốn anh thiệt cho anh biết nhớ.
- Chồng: Em trốn đi đâu, anh nhớ em tới đó.
Có hôm cô ấy đứng trước gương, xoay xoay, nhăn mặt rồi hỏi “anh thấy em có mập không”. Tôi là đàn ông có trí tuệ sinh tồn, tôi hiểu, đây không phải câu hỏi, đây là bài kiểm tra lòng trung thành. Nên tôi trả lời ngay “không em, em chỉ đang tập tành trở thành nữ thần phúc hậu thôi”. Thế là cô ấy cười, rồi ôm tôi. Sau đó bắt tôi tập thể dục chung vì “em không thể đẹp một mình, anh cũng phải cố”.
Thỉnh thoảng, tối xuống, chúng tôi nằm cạnh nhau, chẳng cần bật đèn, chỉ để ánh trăng lọt khe rèm rơi nhẹ lên gối. Hai đứa thủ thỉ mấy chuyện ngớ ngẩn trong ngày, như việc hàng xóm nuôi con mèo mập tròn như cái gối ôm biết kêu meow, hay con muỗi lì lợm trong phòng, bay phành phạch như chiến binh cổ đại quyết tử vì lẽ sống… hút máu.
Chúng tôi nghe nhịp thở nhau, không phải để canh từng hơi, mà để nhắc tim mình nhớ rằng, giữa thế gian ồn ào, chỉ cần có người này kề cạnh, là đủ yên bình cho cả một kiếp.
Đêm lặng, hai đứa vẫn nằm sát, nghe tiếng quạt quay đều, nghe nhịp tim an yên, và rồi nghe… bụng anh kêu ọt ọt một tiếng thiệt chân thật.
- Vợ: Anh đói hả?
- Chồng: Anh đói từ lúc thấy em rồi, nhưng mà… anh đói cơm hơn.
- Vợ: Trời tối rồi, ăn uống chi nữa.
- Chồng: Không sao, anh ăn… thương của em cũng đủ no rồi.
- Vợ: Nói thiệt đi, kiếp này anh nợ em hay em nợ anh?
- Chồng: Chắc kiếp trước hai đứa trộm duyên của trời, nên kiếp này phải thương nhau dài dài… trả cho bằng hết.
- Vợ: Thương dài được, nhưng đừng dùng rồi bỏ như đồ sale cuối mùa nghe chưa.
- Chồng: Đồ sale mà đẹp như em, anh ôm hết siêu thị chứ bỏ gì.
- Vợ: Anh có tiền không mà ôm?
- Chồng: Không, nhưng có em rồi, anh giàu sẵn.
- Vợ: …Thôi ngủ đi ông, không mai em mê anh quá không dậy nổi đi làm.
Câu chuyện tình nhỏ thôi, nhưng đủ ấm, đủ vui, đủ làm người ta tin rằng, hạnh phúc thật ra… chỉ là hai trái tim biết nằm cạnh nhau mà nở nụ cười.
Nhiều người hỏi bí quyết, tôi nói không có gì cao siêu, chỉ cần mỗi ngày, nhìn người kia thêm một chút yêu, bớt một chút giận, ôm thêm một cái, khen thêm một câu, cầm tay thêm một lần, và luôn nhớ rằng người nằm cạnh mình là người đã chọn mình giữa cả thế gian.
Vợ tôi, không phải thiên thần, nhưng là thiên đường của tôi. Và tôi không phải hoàng tử, nhưng tôi là người đàn ông may mắn nhất, vì có người phụ nữ cười vì tôi, giận vì tôi, lo lắng vì tôi, và yêu tôi ngay cả khi tôi trông như củ khoai mới đào.
Vợ tôi, là bến yên bình nhất giữa những ngày giông gió, là tiếng cười xua tan mọi nếp nhăn đời sống, là đôi mắt khiến tôi muốn trở thành phiên bản tử tế nhất của chính mình. Chúng tôi chẳng hứa hẹn thiên thu hay trăng sao vĩnh viễn, chỉ chọn nắm tay nhau từng ngày, yêu vừa đủ để nhớ, thương đủ để không rời.
Nếu cuộc đời là một chuyến đi dài, thì điều may mắn nhất của tôi không phải đi xa được bao nhiêu, mà là có người đồng hành đúng nghĩa từ hôm nay, tới hết quãng đời còn lại.

No comments:
Post a Comment