Thursday, October 30, 2025

Chia tay tháng Mười

Tháng Mười trôi qua như một giấc mộng có mùi nắng cuối mùa và những cơn gió đầu đông khẽ lùa qua vai áo. Ta đứng nhìn từng chiếc lá vàng rời nhánh, rơi xuống con đường quen thuộc như những lời chưa kịp nói, những thương chưa kịp gửi, những nỗi buồn chưa kịp cất vào im lặng. Có lẽ lòng người cũng giống lá me trước cổng trường năm ấy, chỉ chạm một là rơi, chỉ chạm một là run rẩy như thể nỗi nhớ vốn đã chực chờ từ lâu, chỉ cần gió là bật khóc.

Chia tay tháng Mười, nghĩa là ta rời khỏi một vùng ký ức dịu dàng đến mức chỉ cần nghĩ tới thôi cũng muốn an trú mãi. Tháng này, trời như biết yêu, mây biết ngại, nắng biết ủi an, và cả trái tim cũng biết cách mềm lại, biết nhớ ai đó nhiều hơn một chút, biết lặng thinh trước những điều không gọi tên nhưng cứ từng đợt dâng trong ngực. Có người bước vào đời ta như một sợi nắng, rồi đi như một áng mây. Không giận. Chỉ buồn. Không trách. Chỉ tiếc.

Ta tiễn tháng Mười bằng những bước chân thong thả, như người tiễn bạn cũ ra ngõ mà không dám quay nhìn. Bởi quay lại là thấy đôi mắt mình long lanh, là nghe tim nhói nhẹ như lúc mùa thu buông tiếng chim muộn cuối chiều. Một chút mong manh, một chút hoài nghi, một chút niềm tin chông chênh mà ta đã ôm trọn suốt những ngày qua, tất cả gởi vào gió, để tháng Mười mang đi.

Rồi mai đây, khi tháng Mười Một gõ cửa bằng hơi lạnh và sương sớm, ta sẽ khoác thêm chiếc áo dày hơn cho lòng mình. Không phải để quên, mà để nhớ một cách dịu dàng. Nhớ rằng đã từng có một mùa thu đẹp đến nao lòng, có một tháng Mười biết làm người ta mơ, và có một trái tim từng run rẩy chỉ vì một ánh nhìn rất khẽ.

Tháng Mười, ta chào em.
Đi nhé, nhưng đừng quên quay về trong những giấc mơ dịu nhẹ của lòng người.

Chia tay tháng Mười

Tháng Mười buông sợi tơ phai,
Gió hong nhánh nhớ bên vai thu vàng.
Lụa mềm phất nỗi mơ ngang,
Ai đi thơ vẫn trải trang cho đời.

Mây hồ điểm phấn sương rơi,
Hương xưa quẩn một góc trời thanh tao.
Như xa tiếng hạc bay cao,
Tay buông tâm giữ khát khao tim mềm.

Áo tà gợn bóng chiều êm,
Trăng lay bóng ngọc bên thềm lá bay.
Thương người một thuở nơi này,
Vàng hoa không úa chỉ hay nhạt dần.

Tháng Mười khép cánh thanh tân,
Trăng nghiêng phủ gấm, lòng gần như xa.
Chuông ngân gột nỗi phôi pha,
Nhung rơi nhẹ gió… duyên ta tự về.


No comments:

Post a Comment