KHÉP LẠI 2025, MỞ CỬA 2026
Những ngày cuối năm, thời gian như chậm lại. Người ta bỗng có thói quen nhìn ngược về phía sau, gom nhặt từng mảnh ký ức của 2025 để đặt lên bàn cân của lòng mình. Có niềm vui đủ ấm để mỉm cười, có nỗi buồn vừa đủ sâu để nhớ, và cũng có những điều đã cũ, đã mỏi, cần được đặt xuống một cách nhẹ nhàng. Tống cựu không phải là quên đi, mà là buông bớt. Buông những tiêu cực đã từng làm mình nặng bước, buông những tổn thương đã hoàn thành vai trò dạy dỗ.
2025 đi qua với đủ sắc màu. Có những ngày ta đã cố gắng rất nhiều nhưng kết quả chưa như mong đợi. Có những mối quan hệ từng thân quen rồi dần xa. Có những giấc mơ chưa kịp thành hình đã phải cất lại. Nhưng cũng chính trong những va vấp ấy, ta học được cách kiên nhẫn hơn với bản thân, bao dung hơn với người khác, và hiểu rằng không phải điều gì rời đi cũng là mất mát. Có những thứ ra đi để nhường chỗ cho điều xứng đáng hơn.
Nghinh tân 2026 không cần quá nhiều lời hứa lớn lao. Chỉ cần một tâm thế mới. Một trái tim nhẹ hơn, không mang theo oán trách. Một cái đầu tỉnh táo, biết chọn lọc điều gì nên giữ, điều gì nên tránh. Một nhịp sống chậm vừa đủ để lắng nghe chính mình, nhưng cũng đủ nhanh để không bỏ lỡ những cơ hội tốt đẹp đang đến. Năm mới không cần hoàn hảo, chỉ cần tử tế hơn hôm qua.
Tống Cựu Nghinh Tân
Năm qua dần khép bóng thời gian
Bao nỗi buồn vui gửi gió ngàn
Lỡ bước đường xa đành gác lại
Dang tay lòng rộng để bình an
Duyên xưa nhạt bóng theo mây tản
Mộng cũ chưa thành cũng nhẹ mang
Bỏ hết ưu phiền nơi cửa cũ
Xuân về khai lối đón yên nhàn
Khi cánh cửa 2026 mở ra, ta bước vào đó với hành trang giản dị. Sức khỏe được đặt lên trước, bình an được đặt ở giữa, và niềm vui nhỏ được đặt ở gần tim. Nếu còn ước, thì ước cho lòng mình bớt nặng, cho nụ cười nhiều hơn nước mắt, cho những ngày bình thường cũng trở nên đáng quý. Tống cựu nghinh tân, suy cho cùng, là học cách sống tiếp một năm nữa, nhẹ nhõm hơn, hiểu mình hơn, và thương đời hơn một chút.

No comments:
Post a Comment