Ngày nọ, trong một buổi trà dư tửu hậu, Thảo Huyền – người nổi danh với tài làm "diễn viên phụ" vượt mặt vai chính – bất ngờ buông câu nói: "Cảm ơn em vì nói hay." Tưởng chỉ là lời đáp đơn giản, ai ngờ đâu lại trở thành nguồn cảm hứng bàn luận khắp nơi.
Bình tĩnh mà xét, câu nói ấy chẳng phải đùa! Này nhé, khi ai đó khen bạn "nói hay", điều thường gặp là bạn cười đáp: "Cảm ơn." Nhưng không, Thảo Huyền đi một bước cao hơn: cảm ơn ngược! Kiểu này giống như ra chợ, người bán bảo rau tươi, người mua lại khen ngược: "Chị bán tài thế, rau tươi vì chị đấy!" Chơi vậy ai chơi lại?
Mà cái hay của Thảo Huyền ở đây là sự khiêm tốn "ảo diệu". Một câu cảm ơn lấp lửng, vừa đủ khiến người đối diện nghĩ: "Ủa, khen tôi hay hay tôi đang khen họ?" Thật giống với nghệ thuật "nói giảm nói tránh" mà các bà nội trợ thường dùng: "Hôm nay nhà mình ăn gì cũng ngon, chắc nhờ cái chảo mới."
Câu chuyện này làm tôi nhớ đến lần đi họp lớp. Cô bạn cũ đứng dậy phát biểu: "Cảm ơn các bạn vì đã khen mình xinh. Thật ra, nhờ các bạn xấu đi, mình mới nổi bật!" Mọi người vừa cười vừa thầm nghĩ: "Quả là cao tay!" Thảo Huyền cũng vậy, vừa biết đẩy người khác lên, vừa kín đáo khẳng định vị thế của mình.
Vậy nên, nếu bạn từng nghe Thảo Huyền nói: "Cảm ơn em vì nói hay," hãy cẩn thận. Không chỉ là một lời khen, đó còn là một cú chốt hạ đầy hài hước và khéo léo. Nói gì thì nói, người ta không làm "diễn viên phụ nổi bật" một cách dễ dàng đâu!
Thảo Huyền vốn diễn phụ thôi,
Bước lên sân khấu, ôi trời, bùng show.Vai phụ mà diễn như mơ,
Ánh đèn soi rọi, ai ngờ thành sao!
Kịch bản chỉ dăm ba câu,
Nàng bèn ứng biến thêm màu thêm men.
Khán giả vỗ tay không quên,
Cười bò vì chữ “huyền diệu” nàng trao.
Người ta vai chính lao đao,
Còn nàng phụ diễn, thế nào lại hay!
Đạo diễn nhìn cũng tỏ bày,
“Thôi thì vai chính, nhường ngay cho Huyền.”
Huyền cười nửa thật nửa duyên,
“Cảm ơn các bạn, mình liền hay luôn!”
Sân khấu khép, lòng không buồn,
Phụ mà làm chủ, ngọt luôn cả đời!
No comments:
Post a Comment