Tuesday, December 9, 2025

TÌNH YÊU GIÁNG SINH – PHẦN CUỐI

Một năm nữa lại trôi qua. Tháng 12 trở về trong cái se lạnh quen thuộc, bầu trời cao và trong như được gột rửa bằng sương đêm. Những nhánh cây khô vẫn đứng im trong gió lạnh, trơ trụi mà đẹp theo cách rất riêng của mùa đông. Không khí không ấm hơn, nhưng lòng người thì rộn ràng hơn nhiều, nhất là với Minh và Huệ, vì lễ cưới của họ sẽ diễn ra trước Giáng sinh một tuần.

Trong những ngày tất bật chuẩn bị, Huệ luôn bảo Minh,
“Anh đừng lo, chỉ cần có anh… còn mọi thứ em lo được.”

Minh lại lắc đầu, vuốt nhẹ tóc cô,
“Không, em là cô dâu của anh. Em chỉ cần đẹp thôi. Mọi thứ còn lại… để anh.”

Huệ cười, ánh mắt long lanh đầy hạnh phúc.

Ngày cưới đến trong một buổi sáng mùa đông đầy nắng. Ánh nắng vàng nhẹ trải lên từng bậc thềm đá của nhà thờ, gió mang theo mùi hoa thông và chút lạnh dịu của những ngày cuối năm. Bên trong nhà thờ, những bó baby trắng được cắm dọc lối đi, khăn voan mềm buông từ hàng ghế đầu, hai hàng nến thơm đang cháy nhẹ khiến không gian trở nên linh thiêng và ấm áp như được ôm lấy bởi ánh sáng của trời và người.

Huệ diện áo dài trắng tinh khôi, chất lụa mềm ôm nhẹ lấy vai và eo, tà áo bay lên mỗi khi cô bước. Mái tóc được búi cao, điểm vài nhánh baby nhỏ xinh khiến cô trông như một nàng thơ mùa đông. Khi nhìn mình trong gương, Huệ cảm thấy tim khẽ rung. Hôm nay, cô sẽ là vợ của người đàn ông đã bước vào đời mình bằng một đêm định mệnh.

Một cô bạn thân chỉnh lại vạt áo rồi trêu,
“Huệ, hôm nay em đẹp quá. Đẹp kiểu khiến chú rể nhìn là muốn xỉu.”

Huệ bật cười, “Anh Minh mà xỉu là em bế không nổi đâu.”

“Vậy để anh ấy xỉu vì yêu em cũng được.”

Huệ đỏ mặt đúng lúc tiếng chuông nhà thờ vang lên từng hồi thanh khiết.

Minh đứng trước cửa nhà thờ trong bộ vest đen lịch lãm. Tóc anh chải gọn, gương mặt điềm đạm của một bác sĩ hôm nay không che giấu được vẻ hồi hộp đang ẩn trong ánh mắt. Đồng nghiệp vỗ vai anh đùa,
“Bác sĩ Minh mà cũng run à?”

“Trong phòng mổ không run, nhưng cưới vợ thì run,” Minh cười đáp.

“Cũng đúng, cô dâu là liều thuốc mạnh nhất rồi.”

Minh chỉ lắc đầu cười, nhưng trong mắt anh là sự hồi hộp pha lẫn hạnh phúc.

Cửa nhà thờ mở ra. Ánh sáng từ ngoài hắt vào, và Huệ bước vào, chậm rãi, nhẹ nhàng. Áo dài trắng, bó hoa ly trắng trên tay, tà áo bay nhẹ theo từng bước. Minh bất giác thở hắt ra. Cả nhà thờ đều hướng mắt về cô, nhưng chỉ Minh là đứng im, gần như quên mất mình đang tồn tại.

Huệ nhìn Minh, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết mình đã chọn đúng. Người đàn ông mạnh mẽ này lại run rẩy vì cô.

Tiếng đàn organ vang lên nhẹ nhàng. Hai hàng nến sáng như những vì sao nhỏ. Khi Huệ đến gần, Minh nghiêng người thì thầm,
“Huệ… em đẹp quá. Đẹp đến mức anh thấy tim mình đau.”

Huệ bật cười trong xúc động, “Anh giữ tim cho em là được.”

Minh đưa tay ra. Huệ đặt tay mình vào. Bàn tay anh ấm, vững, và run rất nhẹ.

Họ cùng bước lên lễ đài giữa sự chứng kiến của gia đình và bạn bè. Cha xứ nhìn họ bằng ánh mắt hiền từ, giọng trầm ấm vang lên trong khung trời đầy ánh nến,
“Hôm nay, trước mặt Thiên Chúa và mọi người, hai con sẽ trao nhau lời thề. Lời thề không chỉ là câu nói, mà là sự gìn giữ nhau suốt đời.”

Minh quay sang nhìn Huệ, ánh mắt sâu đến mức khiến cô quên cả thở. Anh mở lời,
“Huệ, từ ngày em cứu anh đêm hôm đó, anh đã biết cuộc đời mình được viết lại. Em mang đến cho anh bình yên mà anh tưởng mình sẽ không bao giờ có lại. Anh hứa sẽ nắm tay em khi em mệt, che chở em khi em yếu, lắng nghe em khi em buồn, và yêu em bằng toàn bộ trái tim mà em đã từng cứu. Hôm nay, anh chọn em, chỉ một mình em, đến hết đời.”

Huệ nghẹn lời, nước mắt rưng đầy, nhưng miệng vẫn mỉm cười. Cô chạm nhẹ vào ngực anh,
“Minh, anh nói em cứu anh, nhưng thật ra anh mới là người cứu em khỏi những ngày cô đơn nhất. Em yêu cách anh nhìn em như thể em là điều quý giá nhất. Em yêu sự dịu dàng, sự trầm tĩnh, sự kiên nhẫn của anh, cả những nỗi đau anh từng giấu mà bây giờ đã để em chạm đến. Em hứa sẽ đồng hành cùng anh qua mọi mùa. Nếu anh gục, em đỡ. Nếu anh buồn, em an ủi. Nếu anh yếu, em mạnh thay anh. Em chọn anh… không phải vì số phận, mà vì trái tim em muốn như thế.”

Cha xứ mỉm cười và nói,
“Vậy cha tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng trước Thiên Chúa.”

Tiếng chuông nhà thờ vang lên. Minh nâng tay Huệ lên, hôn nhẹ lên ngón tay có chiếc nhẫn đính hôn.
“Vợ yêu của anh,” Minh thì thầm.

Huệ đỏ mặt, “Chồng yêu của em.”

Bên ngoài nhà thờ, những cánh hoa trắng tung bay theo gió. Tà áo dài của Huệ bay mềm như một dải mây. Minh ôm eo cô, kéo sát vào lòng, trao một nụ hôn giữa tiếng chuông ngân dài.

Những người chứng kiến đều mỉm cười. Một bác sĩ từng đứng giữa ranh giới sống chết và một cô gái từng có trái tim đơn độc đã tìm được bến đỗ bình yên của đời nhau.

Buổi tối, họ đứng trước cổng nhà thờ trong ánh đèn vàng rực rỡ. Minh gọi nhỏ,
“Huệ…”

“Dạ?”

“Từ nay, em không được để anh ngủ trước khi nghe em nói một câu.”

“Câu gì?”

“Em yêu anh.”

Huệ bật cười, “Còn anh?”

Minh kéo cô vào lòng, “Anh yêu em. Và sẽ yêu đến khi tóc em bạc hết.”

“Vậy anh hứa giữ em suốt đời không?”

“Anh thề.”

“Em cũng thề.”

Họ ôm nhau giữa đêm đông yên tĩnh. Tình yêu tháng 12 của họ khép lại bằng một đám cưới viên mãn, và mở ra những mùa yêu mới, những buổi sáng mới, những bình yên mới đang chờ phía trước.

Không phải câu chuyện cổ tích, mà là một tình yêu thật, bắt đầu từ lòng tử tế, lớn lên từ thử thách, và kết lại bằng lời thề trọn đời.


No comments:

Post a Comment