Wednesday, November 27, 2024

Em là mèo anh là cọp

Có bao giờ em tự hỏi, vì sao em là mèo mà anh lại là cọp? Thoạt nghe, cứ như hai thế giới khác biệt, một bên bé nhỏ, nhẹ nhàng, đáng yêu; một bên mạnh mẽ, oai phong, và đôi khi... hơi đáng sợ. Nhưng rồi, nghĩ kỹ lại, có khi chúng ta sinh ra là để tạo nên sự cân bằng hoàn hảo cho nhau.

Em, chú mèo nhỏ, hay cuộn tròn trong lòng, đôi mắt long lanh như chứa cả một bầu trời bí ẩn. Em ít nói, nhưng mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều toát lên sự đáng yêu khiến anh—chú cọp to lớn—chỉ biết ngẩn ngơ. Em nhẹ nhàng bước tới, thả một cái dụi đầu, và anh thì dù có gầm gừ hay nghiêm nghị đến đâu, cũng mềm lòng ngay lập tức.

Còn anh, là cọp, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng thực chất lại luôn dè chừng trước sự dịu dàng của em. Anh không thể hiểu nổi, tại sao một chú mèo bé xíu lại có thể khiến cả "chúa sơn lâm" như anh phải bối rối. Mỗi lần em hờn dỗi, anh chẳng biết phải làm sao, đành quanh quẩn bên cạnh, chờ em nguôi ngoai như một chú cọp... bất lực.

Thế nhưng, dù em là mèo hay anh là cọp, sự khác biệt ấy lại khiến hai ta hoàn thiện nhau. Mèo thì tinh nghịch, cọp thì điềm tĩnh; mèo hay làm nũng, cọp lại âm thầm chiều chuộng. Cả hai tạo nên một câu chuyện thú vị, nơi sự đáng yêu và mạnh mẽ hòa quyện để làm nên những khoảnh khắc vừa vui vẻ, vừa ngọt ngào.

Thế nên, em hãy cứ làm mèo nhỏ đáng yêu, và anh, dù là cọp hay chỉ là cọp giấy, cũng sẽ luôn bên cạnh để bảo vệ và yêu thương em, mãi mãi.

Em ít nói, hay vì anh là cọp,
Làm em sợ, chẳng dám cất lời đâu?
Nhìn em cười, ánh mắt lại thật sâu,
Mà im lặng, cứ như đang thách đố.

Anh làm cọp, chỉ "gầm" vài câu nhỏ,
Còn em ngoan, như "mèo" chẳng muốn kêu.
Cả hai ta, cứ thế chẳng nói nhiều,
Chỉ ánh mắt thay bao lời tình ý.

Thôi em nhé, đừng ngại chi sợ hãi,
Cọp như anh, là "cọp giấy" thôi mà.
Em nói đi, anh lắng nghe thật thà,
"Mèo" như thế, anh càng thêm say đắm!


 

No comments:

Post a Comment