Wednesday, November 27, 2024

Mảnh tình vắt vai - 2

Thôi đành giữ mảnh tình vai,
Như cơn gió thoảng miệt mài qua tim.
Ngày xưa êm ấm im lìm,
Nay làn hương cũ nhấn chìm nhớ nhung.

Mảnh tình sót lại mông lung,
Vắt qua ký ức, lạnh lùng mờ phai.
Trách duyên, duyên mãi không dài,
Thương lòng mỏi bước miệt mài gió sương.

Mảnh tình đâu bởi vô thường,
Mà do trần thế đoạn trường chia đôi.
Còn vai chứ chẳng còn người,
Mảnh tình lặng lẽ ru đời buốt đau.

Trong đời người, có lẽ ai cũng từng ít nhất một lần trải qua cảm giác mang trên vai một "mảnh tình" dang dở. Đó không phải là một tình yêu trọn vẹn, cũng không phải là nỗi đau quá lớn, mà chỉ là một mảnh nhỏ, đủ để vương vấn, để nhớ, nhưng không thể níu kéo.

"Mảnh tình vắt vai" nghe qua có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại nặng hơn ta tưởng. Nó không gắn bó như đôi vai gồng gánh trách nhiệm, nhưng đủ để làm trái tim trĩu nặng. Đôi khi, đó là những ký ức êm đềm, những nụ cười đã qua, hay những lời chưa kịp nói. Mảnh tình ấy không quá nặng để khiến ta quỵ ngã, nhưng cũng chẳng đủ nhẹ để lãng quên.

Những mảnh tình ấy như cơn gió thoảng, khi dịu dàng, khi lạnh lẽo, nhắc nhở ta về một thời yêu thương mãnh liệt, nhưng rồi cũng qua đi. Dẫu vậy, chúng không bao giờ mất hẳn. Chúng hóa thành những bài học, những nốt nhạc trong bản giao hưởng cuộc đời, khiến ta thêm trân trọng những gì đang có.

Mảnh tình vắt vai không phải là điều khiến ta buồn mãi. Nó giống như một chiếc khăn choàng mỏng, đôi lúc ta muốn cất đi, đôi lúc lại cảm thấy cần để giữ ấm. Đừng buông bỏ hay khư khư giữ chặt, hãy để nó ở đó, như một phần của hành trình, một minh chứng cho việc ta đã sống, đã yêu, và đã trưởng thành.


No comments:

Post a Comment