Mảnh tình lướt nhẹ tựa làn mây,
Thoáng qua lòng nhớ, chạm bàn tay.
Duyên chưa trọn kiếp, thôi đành lỡ,
Ánh mắt tình xưa, chút đắng cay.
Trời cao nào hiểu lòng ai thấu,
Hồn vẫn khắc ghi, dẫu tháng ngày.
Hương cũ vương hoài trong ký ức,
Như dòng sông mãi chẳng ngừng lay.
Mảnh tình vắt vai không hẳn là tiếc nuối, mà là những hồi ức đẹp nằm lại trong góc nhỏ của trái tim. Đó là những cảm xúc nguyên sơ, chưa bị cuộc đời nhào nặn, những khoảnh khắc khiến ta tin vào tình yêu dù đôi lần thất vọng. Có khi, nó là bài học về sự buông bỏ, để lòng ta học cách nhẹ nhàng với quá khứ.
Những mảnh tình vắt vai đôi khi trở thành hành trang, giúp ta bước qua những ngày mưa nặng hạt. Dẫu có khuyết thiếu, chúng nhắc nhở rằng yêu thương từng đến, từng thật, và vẫn xứng đáng để chờ đợi.
Cuối cùng, mảnh tình ấy có thể không đủ để lấp đầy trống vắng, nhưng đủ để thắp sáng những hy vọng mới. Bởi lẽ, yêu một lần hay trăm lần, thì mỗi lần đều là một duyên phận, một câu chuyện đáng để lưu giữ, để cảm nhận, và để trân trọng.
No comments:
Post a Comment