Chị Hằng có cách yêu riêng, không nói nhiều nhưng lại sâu sắc. Như một người tình bí mật, chị kiên nhẫn soi sáng đêm đen, lắng nghe tâm sự của những con người đang trăn trở dưới trăng. Có người hỏi: "Chị Hằng yêu ai?" Ồ, chị yêu tất cả—yêu cậu bé đang ngồi học bài khuya, yêu cô gái đang thổn thức bên khung cửa sổ, yêu cả người đi lạc giữa rừng đời.
Nhưng phải chăng trong ánh sáng tròn đầy kia, có chút gì đó buồn bã? Một nỗi buồn nhẹ nhàng, như thể chị Hằng cũng mang trái tim biết yêu, biết nhớ. Có lẽ chị đang gửi những lời yêu tới một ai đó rất xa, nơi ánh trăng không thể chạm tới.
Dưới ánh trăng, ta nghe lời thì thầm của chị: "Hãy yêu cuộc đời này, dù có cô đơn hay vất vả. Ta sẽ luôn ở đây, cùng ngươi." Những lời thỏ thẻ ấy thật khẽ, thật nhẹ, nhưng ai nghe được rồi sẽ chẳng thể quên. Chị Hằng, với ánh sáng dịu dàng, luôn nhắc nhở ta rằng tình yêu đôi khi chỉ đơn giản là sự hiện diện.
Đêm nay trăng sáng giữa trời,
Chị Hằng e ấp buông lời dịu êm.
Ngọt thay những tiếng yêu mềm,
Nhẹ như gió thoảng ru êm giấc nồng.
Trăng vàng rót xuống dòng sông,
Soi đôi bờ nhớ, bềnh bồng lòng ai.
Ánh trăng tựa giấc mộng dài,
Vỗ về nhân thế miệt mài bước chân.
Chị Hằng khẽ nhắc đôi lần,
Rằng yêu là để tặng phần thảnh thơi.
Dẫu cho muộn nắng chiều rơi,
Còn trăng là sẽ còn nơi an lành.
Thầm thì giữa cõi mây xanh,
Chị trao ánh mắt long lanh dịu dàng.
Tình yêu chẳng nói lời vàng,
Mà là ánh sáng ngập tràn đêm sâu
No comments:
Post a Comment