Phạm Thị Diệu Thu, sinh năm 1976, hiện đang sinh sống và làm việc tại Hà Nội, là một tác giả giàu cảm xúc và có sức sáng tạo không ngừng trong làng thơ ca Việt Nam. Với tình yêu văn chương sâu sắc, Diệu Thu đã cho ra đời một cuốn tản văn và ba tập thơ in riêng, bên cạnh nhiều tác phẩm in chung được đông đảo bạn đọc yêu mến.
Bài thơ "Điều Em Chưa Dám Nói" là một trong những tác phẩm tiêu biểu, chứa đựng những cung bậc cảm xúc tinh tế của một trái tim yêu thầm lặng. Tác phẩm không chỉ gây ấn tượng bởi ngôn từ giản dị mà sâu lắng, mà còn bởi khả năng chạm đến trái tim của người đọc qua những nỗi nhớ nhung, day dứt. Đặc biệt, bài thơ đã được hai nhạc sĩ phổ nhạc, mang đến một sức sống mới và trở thành cầu nối đưa tác phẩm đến gần hơn với những tâm hồn đồng điệu. (https://www.youtube.com/watch?v=cQTsvMesiWM)
Phạm Thị Diệu Thu là một giọng thơ đáng yêu, luôn khéo léo truyền tải những câu chuyện cuộc sống và tình yêu bằng những vần thơ vừa mộc mạc, vừa sâu sắc, chạm đến trái tim của những người yêu thơ.
Trong đời, có những điều không dễ để nói ra. Chúng ta thường chọn cách im lặng, cất giấu nỗi lòng vào những góc khuất sâu thẳm nhất của trái tim. "Điều em chưa dám nói" chính là câu chuyện của một trái tim yêu thương âm thầm, một nỗi nhớ quặn thắt mà không thể giãi bày.
Có một điều em chưa dám nói ra
Đó là em nhớ anh nhiều lắm đấy
Có nhiều khi em ngập ngừng :"Thôi vậy!"
Sợ anh cười, anh không thích thế đâu.
Em có một bí mật, nhỏ bé nhưng đủ làm trái tim run rẩy mỗi khi nghĩ về anh. Em nhớ anh, rất nhiều, nhưng nỗi sợ làm em chùn bước. Sợ ánh mắt anh thờ ơ, sợ nụ cười chẳng thuộc về mình, và sợ cảm xúc bị xem nhẹ. Em ngập ngừng, muốn nói lại thôi, chỉ lặng lẽ cất giấu nỗi nhớ vào từng câu thơ, từng hơi thở. Biết rằng tình cảm này mỏng manh như làn sương sớm, nhưng em vẫn trân quý, bởi nó là tất cả những gì em dành cho anh.
Có một điều em vẫn giấu bấy lâu
Nỗi nhớ anh cứ cồn cào, da diết
Có nhiều đêm nghĩ về anh mải miết
Ước một lần anh ôm chặt em thôi.
Có một điều em giấu mãi trong tim, như dòng nước ngầm âm thầm chảy, như ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ giữa những ngày gió lạnh. Nỗi nhớ anh da diết, cồn cào, len lỏi vào từng giấc mơ, từng đêm dài không ngủ. Em mải miết nghĩ về anh, tưởng tượng những khoảnh khắc mà anh ở gần, cảm nhận vòng tay anh ôm trọn lấy em—một ước mơ giản dị nhưng lại xa xôi đến thế. Tất cả chỉ là mộng tưởng, nhưng với em, nó đẹp đẽ và đáng giữ gìn hơn bất cứ điều gì khác.
Có một điều em day dứt khôn nguôi
Rằng tại sao nghĩ về anh nhiều thế
Biết bao lần em nhủ mình mạnh mẽ
Anh của người chứ đâu chỉ riêng em.
Có một điều khiến em mãi day dứt, lòng tự hỏi tại sao anh luôn hiện diện trong từng suy nghĩ, như một bóng hình không thể xóa nhòa. Em đã cố mạnh mẽ, tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, rằng trái tim cần bình yên hơn là khắc khoải. Nhưng cảm xúc chẳng bao giờ nghe lời lý trí. Em biết, anh thuộc về người khác, không phải riêng em. Dẫu vậy, nỗi nhớ vẫn đeo bám, dai dẳng, như thể một phần của em luôn thuộc về anh, dù chỉ trong những giấc mơ xa vời.
Có một điều em biết anh đã quên
Lời hẹn xưa chúng mình là tri kỷ
Hay bởi em người đàn bà cũ kỹ
Mượn vần thơ
khắc khoải
đếm mong chờ...
Có một điều em hiểu rằng anh đã quên, quên đi lời hẹn xưa giản dị mà sâu sắc, rằng chúng ta sẽ mãi là tri kỷ. Phải chăng anh đã mải miết với những mới mẻ của đời, còn em, chỉ là một người đàn bà cũ kỹ, lặng lẽ ôm lấy những hoài niệm? Em mượn vần thơ để giấu đi nỗi nhớ, để đếm từng nhịp thời gian trôi trong khắc khoải. Mỗi chữ là một mong chờ, mỗi dòng là một nỗi niềm. Nhưng dù thế nào, em vẫn giữ trọn lời hẹn, dẫu chỉ trong miền ký ức.
Dẫu thế nào em vẫn mãi như xưa
Dẫu ai nhớ hay ai quên biền biệt
Em mãi yêu anh nồng nàn da diết
Như cuộc đời
định mệnh vậy
anh ơi!
Dẫu thế nào, em vẫn là em của ngày cũ, vẫn yêu anh như một điều không thể đổi thay. Người ta có thể nhớ, có thể quên, nhưng tình yêu em dành cho anh vẫn nồng nàn, da diết như dòng sông mãi chảy về biển lớn. Anh là định mệnh, là tất cả những gì em không thể khước từ. Dẫu khoảng cách có xa xôi, dẫu thời gian có bào mòn ký ức, trái tim em vẫn luôn hướng về anh, như một ngọn hải đăng cháy sáng trong đêm, bất biến giữa những đổi thay của đời người.
Lời cảm ơn tác giả Phạm Thị Diệu Thu
Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Phạm Thị Diệu Thu—người đã mang đến những dòng thơ tinh tế và xúc cảm qua bài thơ "Điều Em Chưa Dám Nói." Không chỉ là một tác phẩm đầy sức hút, bài thơ còn vinh dự trở thành tựa đề cho tập thơ thứ ba của em, xuất bản vào tháng 8 năm 2023, đánh dấu một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp sáng tác.
Từng câu chữ trong thơ em không chỉ chạm đến trái tim người đọc, mà còn là sự đồng cảm với những ai từng trải qua những rung động thầm lặng. Tác phẩm của em là món quà tinh thần quý giá, giúp cuộc sống thêm phần phong phú và ý nghĩa.
Xin cảm ơn em vì đã dốc lòng với thơ ca, để lại dấu ấn đẹp trong lòng những người yêu nghệ thuật. Chúc em luôn sáng tác dồi dào và tiếp tục truyền cảm hứng qua những vần thơ đầy sức sống!
ĐIỀU EM CHƯA DÁM NÓI
Có một điều em chưa dám nói ra
Đó là em nhớ anh nhiều lắm đấy
Có nhiều khi em ngập ngừng :"Thôi vậy!"
Sợ anh cười, anh không thích thế đâu.
Có một điều em vẫn giấu bấy lâu
Nỗi nhớ anh cứ cồn cào, da diết
Có nhiều đêm nghĩ về anh mải miết
Ước một lần anh ôm chặt em thôi.
Có một điều em day dứt khôn nguôi
Rằng tại sao nghĩ về anh nhiều thế
Biết bao lần em nhủ mình mạnh mẽ
Anh của người chứ đâu chỉ riêng em.
Có một điều em biết anh đã quên
Lời hẹn xưa chúng mình là tri kỷ
Hay bởi em người đàn bà cũ kỹ
Mượn vần thơ
khắc khoải
đếm mong chờ...
Dẫu thế nào em vẫn mãi như xưa
Dẫu ai nhớ hay ai quên biền biệt
Em mãi yêu anh nồng nàn da diết
Như cuộc đời
định mệnh vậy
anh ơi!
Thơ: Phạm Thị Diệu Thu
No comments:
Post a Comment