Cuộc đời là vậy – chẳng ai có thể giữ mãi thứ gì không thuộc về mình. Những gì cần buông thì nên buông. Không phải vì yếu đuối, mà vì đủ mạnh mẽ để biết đâu là điều xứng đáng giữ lại. Hạnh phúc không nằm ở việc giữ lấy một người, mà nằm ở chỗ ta có thể sống yên bình, tự do với chính mình.
Hạnh phúc, thực ra, rất đơn giản. Là mỗi sáng thức dậy, thấy tim mình không còn nặng trĩu. Là khi ăn một bữa cơm ngon, uống tách trà ấm, xem bộ phim yêu thích mà không phải dè chừng cảm xúc ai đó. Là khi ta có thể làm công việc mình đam mê, tự thưởng cho mình một chuyến đi xa, hay đơn giản chỉ là được nằm trong một không gian nhỏ, yên tĩnh và an toàn.
Nếu gặp được một người khiến ta cảm thấy an yên – không cần ồn ào, không cần hứa hẹn – chỉ cần lặng lẽ bên nhau, hiểu nhau qua những điều rất nhỏ… thì đó là một loại hạnh phúc quý giá. Một người đủ dịu dàng để lắng nghe, đủ mạnh mẽ để bảo vệ, và đủ kiên nhẫn để cùng ta vượt qua những ngày chênh vênh.
Nhưng nếu chưa gặp, cũng không sao. Ta vẫn có thể sống tốt – một mình không có nghĩa là cô đơn. Một mình cũng có thể là bình yên. Chúng ta không sinh ra để chịu đựng khổ đau hay để níu giữ những gì không dành cho mình.
Hãy chọn sống thật rực rỡ – dù là trong tình yêu hay trong cuộc đời – bởi vì chúng ta xứng đáng với một cuộc sống không chỉ là tồn tại, mà là sống thật sự, với đầy đủ yêu thương, tự do và thanh thản.

No comments:
Post a Comment