Trong lịch sử Trung Hoa, có lẽ ít chuyện tình nào vừa bi thương, vừa khí phách như chuyện của Sở Bá Vương Hạng Vũ và ái cơ Ngu Cơ. Không chỉ là câu chuyện của một vị tướng tài kiệt xuất và người phụ nữ bên cạnh ông, mà còn là biểu tượng của sự thủy chung, của vẻ đẹp vừa mềm mại vừa kiên cường giữa gió bụi chiến chinh.
Hạng Vũ – người được gọi là “Bá Vương”, một đấng anh hùng kiêu hùng ngạo thế, đánh đông dẹp bắc, từng khiến nhà Tần khiếp sợ. Nhưng con người sinh ra để làm nên sử sách lại thường mang sẵn trong mình cái bóng của bi kịch. Khi bước chân chinh chiến trải dài từ sông Hồng Môn đến Cửu Lý Sơn, ông chẳng ngờ cuối cùng mình sẽ thua, không phải vì thiếu tài, mà vì… quá nặng lòng.
Ngu Cơ – nàng không chỉ là ái thê, là tri kỷ, mà còn là nơi Hạng Vũ gác lại gươm đao, là bờ vai trong những phút giây bất lực nhất. Giữa tiếng trống giục ngựa thét vang trời, giữa lúc bốn bề gươm giáo bủa vây, người phụ nữ ấy lại chọn ở lại bên người đàn ông thất trận – không phải vì ông còn là Bá Vương, mà vì nàng nguyện chết theo người nàng yêu.
“Hán binh đã vây chặt, bốn mặt Sở ca vang.” – lời ca của Ngu Cơ cất lên đêm ấy không chỉ là khúc biệt ly, mà là khúc tiễn biệt đẹp nhất giữa cõi người. Nàng chọn cái chết – không phải là trốn chạy, mà là một tuyên ngôn tình yêu không thể lay chuyển.
Còn Hạng Vũ? Câu nói cuối cùng trước lúc tuẫn tiết bên bờ Ô Giang:
“Ta thẹn không thể diện kiến tổ tiên khi để Ngu Cơ chết vì ta.”Một lời nói khắc vào sử sách, khiến người đời vừa thương, vừa kính, vừa xót xa.
Lịch sử không bao giờ là những dòng khô khốc, nếu trong đó còn có bóng dáng của tình yêu, của nước mắt, của lòng trung nghĩa. Hạng Vũ là một vị tướng, nhưng cũng là một người đàn ông biết khóc vì tình. Ngu Cơ là một nữ nhân, nhưng mang khí chất không thua gì một nữ kiệt.
Ngày nay, khi nhắc đến chuyện tình này, người ta không chỉ nhắc đến thất bại tại Cai Hạ, mà nhớ mãi hình ảnh Hạng Vũ bế xác Ngu Cơ mà thét lên giữa đất trời hoang vắng. Tình yêu, đôi khi, cũng là một cách chết đẹp nhất cho người sống.
Khúc Biệt Cai Hạ
Gươm gãy bên đồi sương bạc đầu,
Tình sâu hơn cả mũi tên đau.
Ngu Cơ rút kiếm không lời tiễn,
Máu nhỏ bên vai lệ cũng nhàu.
Giữa trận tiền mịt mù khói lửa, tình yêu vẫn hiện lên như vệt sáng mong manh nhưng bất diệt. Bốn câu thơ như bức họa tráng lệ pha máu và nước mắt. Gươm gãy không gãy lòng, kẻ bại trận vẫn kiêu hùng. Ngu Cơ không nói một lời, nhưng sự im lặng ấy lại vang động thiên thu. Bi thương không phải vì cái chết, mà vì yêu đến tận cùng.
Tiễn Nàng Về Cõi Không
Sương rơi lạnh lẽo giữa đêm tàn,
Tiếng hát ai đưa vọng quan san.
Một bước thiên thu – hồn lặng lẽ,
Người đi để lại bóng trăng tan.
Một khúc biệt ly giữa đêm tàn, lời ca cuối của Ngu Cơ như tan vào sương trắng. Tiếng hát nàng không còn là tiếng người, mà là âm vọng từ cõi lặng. Một bước rời xa, để lại Hạng Vũ giữa bãi chiến trường lạnh giá, cô đơn như bóng trăng vỡ nát. Tình yêu ấy không tan theo gươm giáo, mà hóa vĩnh hằng trong khúc trầm bi thiết của lịch sử.
Hùng Tâm Khóc Ái
Chiến mã quỳ bên xác gối chăn,
Một câu thề cũ đã tan dần.
Bá Vương chẳng sợ ngàn binh đến,
Chỉ thẹn không chờ được cố nhân.
Giữa chiến địa loang máu, chiến mã cũng cúi đầu như khóc tiễn một đoạn duyên. Hạng Vũ từng oai hùng khuynh thành, mà giờ đây chỉ là kẻ thua trong cuộc tình. Một lời thề năm xưa giờ vỡ vụn theo số mệnh. Giữa muôn vạn quân thù, ông không sợ chết, chỉ sợ mình đã để nàng ra đi một mình, không kịp giữ lại phút cuối bên nhau.
------------------o0o----------------------
No comments:
Post a Comment