Dịu dàng như một bản tình ca chưa hát hết…
Có những cơn mưa không làm ta ướt áo, nhưng lại ngấm rất sâu vào ký ức. Có những cơn mưa không ầm ào, nhưng lại đủ sức đánh thức cả một thời tuổi trẻ tưởng đã ngủ quên. “Mưa Sài Gòn ngày ấy” là một lát cắt mỏng của quá khứ – nơi có tà áo trắng, ánh nhìn đầu đời, quán cà phê góc phố, và một thời chưa vội vã. Xin mời bạn cùng bước nhẹ vào miền ký ức ấy, bằng tất cả sự dịu dàng trong tim.
Mưa Sài Gòn ngày ấy, trước 1975, không ồn ào như sau này. Mưa rơi nhẹ nhàng như dải lụa mỏng phất qua không trung, thấm đẫm những con đường lát gạch đỏ còn in dấu xe đạp, xe Vespa, và tà áo dài trắng lướt qua như mây như khói. Mưa ấy dịu dàng như ánh mắt đầu tiên của chàng sinh viên kinh tế nhìn cô nữ sinh luật trong tà áo trắng tinh khôi, đứng nép mình dưới hiên quán cà phê Brodard, tay ôm sách vở, tay còn lại khép hờ chiếc nón lá.
Không hò hẹn, cũng không câu chào
Mưa khẽ rơi, lối nhỏ lao xao
Tuổi mới lớn – tim vừa thức giấc
Chạm ánh nhìn đã thấy khát khao.
Những cơn mưa buổi chiều đến rất bất chợt – đúng kiểu Sài Gòn – nhưng chẳng ai phiền lòng. Bởi vì trong cái bất chợt ấy, là bao nhiêu cuộc hẹn không lời. Là ánh nhìn vội vàng nhưng lưu luyến. Là bàn tay chạm khẽ vào nhau trong những con hẻm nhỏ, khi cả hai cùng nép vào một mái hiên trú mưa. Mưa là cớ để gần nhau. Là sợi dây nối hai trái tim đang học cách chạm vào nhau bằng sự dịu dàng, tinh khiết của tuổi mới lớn.
Mưa Sài Gòn ngày ấy giống như bản sonata mùa thu – vừa mênh mang, vừa u buồn mà cũng đầy lãng mạn. Nó không làm ai ướt sũng, không khiến người ta bực dọc. Mưa như ru giấc mơ tuổi trẻ bằng nhịp tí tách đều đặn rơi trên mái tôn, trên hàng me đường Nguyễn Du, rơi cả vào những trang thư tay chưa kịp trao, còn thơm mùi mực tím và hoài mong.
Lê Lợi mưa rơi mắt long lanh
Tự Do chiều vắng hóa thơ xanh
Tay đan tay chẳng cần lên tiếng
Mà tim trao trọn một đời lành.
Trên những con phố như Lê Lợi, Tự Do, mưa rắc từng hạt lên đôi tình nhân dắt tay nhau đi bộ, không che dù, như thể muốn giữ lại từng giây phút của khoảnh khắc mộng mơ ấy. Người ta yêu nhau bằng sự chân thành, bằng cái nhìn trong veo, và bằng những cơn mưa không gấp gáp.
Mưa Sài Gòn ngày ấy không ào ạt, chỉ lất phất như khúc dạo đầu cho một bản tình ca dịu dàng. Mưa đủ để chiếc lá me rơi nhẹ lên tà áo trắng, đủ để ánh nhìn ngẩn ngơ của chàng sinh viên văn khoa thầm gọi một cái tên: Hoàng Thị. Cơn mưa ấy – mỏng như một lớp sương, nhẹ như một vệt khói – đã vô tình làm “ngày xưa Hoàng Thị” của Phạm Thiên Thư lên ngôi, và trao cho Phạm Duy đôi cánh thăng hoa giữa cõi nhạc trầm bổng. Từ hiên giảng đường, quán cà phê góc phố, đến cánh đồng lúa miền Trung, bãi biển miền Nam, mưa cùng tiếng hát “em tan trường về, anh theo Ngọ về” lan xa, bay bổng. Bản tình ca ấy không chỉ là nhạc, là thơ, mà là linh hồn của một thời mộng mơ, nơi con người sống chậm hơn, yêu thiết tha hơn, và mưa... chỉ là cái cớ để nhớ nhau suốt một đời.
Chưa vội già, nên mộng vẫn xanh
Thư tay gói gọn chút tình anh
Me nghiêng bóng đổ lời thầm hẹn
Nắng cũng mềm theo gió mong manh.
Mưa Sài Gòn ngày ấy còn là ký ức của một thời chưa vội vã, chưa nhiều xe hơi, chưa kẹt đường, chưa vội già. Là khi tình yêu còn được gói trong những lá thư tay và những buổi hò hẹn dưới tán cây me. Là khi trái tim còn đủ chỗ cho mộng mơ, đủ chậm để cảm nhận một ánh nhìn, một nụ cười e ấp.
Và rồi, khi mưa tạnh, nắng lên chậm rãi, như lau khô những giọt nước còn đọng trên tóc, trên má, và cả trong tim người. Cơn mưa ấy đi qua, nhưng không tan biến. Nó hóa thành kỷ niệm. Nhẹ như hơi thở. Dịu như lời thì thầm.
Mưa Sài Gòn ngày ấy, là bản tình ca trinh nguyên mà đời người ai cũng một lần muốn hát lại… dù chỉ là trong mơ.
Một bản tình ca chưa cất cao,
Vẫn đọng trong mưa, ngủ chiêm bao.
Dẫu đời chẳng hẹn thêm lần nữa,
Vẫn nguyện cùng mơ ước dạt dào.
Vẫn đọng trong mưa, ngủ chiêm bao.
Dẫu đời chẳng hẹn thêm lần nữa,
Vẫn nguyện cùng mơ ước dạt dào.
Cảm ơn bạn đọc đã dành thời gian lắng nghe những dòng thơ, những hồi ức chan chứa mùi mưa, mùi lá me và cả mùi thương nhớ của một thời chưa vội vã. Mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười, mỗi giọt mưa ngày ấy… đều là một phần ký ức không thể phai. Hy vọng những vần thơ và dòng chữ này đã gợi lại trong lòng bạn chút gì đó dịu dàng, chân thật và đáng yêu như chính Sài Gòn xưa.
Xin chúc bạn luôn an yên, và mong được gặp lại trong những lần dạo chơi con chữ kế tiếp.


No comments:
Post a Comment